Thần Mộ Ii

chương 414: đệ tam giới luân hồi phục nguyên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thần Nam kinh hãi đến cực điểm, trên đệ ngũ đạo hỗn độn môn thượng lại khắc hình đại thần Độc Cô Bại Thiên, đúng là một việc thần bí không thể tin nổi.

Đệ nhất cấm kị đại thần trong truyền thuyết thật ra có bao nhiêu bí mật?

Trước đó không lâu hắn quay về Thái cổ đối phó với Quảng Nguyên, trong thời khắc nguy nan đến sinh tử tồn vong, thi thể đệ nhất cấm kị đại thần đã chết theo truyền thuyết đột ngột hạ xuống đường hầm thời không của Thái cổ chư thần, dùng “thi” chiến đánh lùi Quảng Nguyên bị trọng thương.

Hiện tại lại thấy hình y trong Thần ma đồ, lẽ nào phía sau đệ ngũ đạo hỗn độn môn này là thi cốt tàn khuyết của y?

Đệ nhất hỗn độn môn khắc Sinh Mệnh nguyên tuyền và thần ma mộ bi, bên trong thật sự có linh tuyền và nơi thần ma hồn an nghỉ, đệ nhị đạo khắc huyết quan, bên trong có một cỗ quan tài đáng sợ đã thanh toán được cả Hoàng Thiên.

Bức tranh thứ năm này, có phải….

Trong lòng Thần Nam vô cùng kích động, thò bàn tay run rẩy ra, đẩy vào cánh cửa hỗn độn đóng chặt.

“Có thật không?” Tiểu quỷ Không Không cũng phi thường hưng phấn, khuôn mặt căng mọng như quả táo, hàng mi dài hấp háy, cặp mắt phát sáng: “Đệ nhất đại thần trong truyền thuyết, con sẽ gặp ông ta, hắc hắc, Y Y nhất định sẽ ghen tị, hắc hắc…”

Thần Nam dụng lực đẩy cửa nhưng hỗn độn môn không hề lay động, vững chắc như cột chống trời.

Hắn tăng lực, ánh sáng hỗn độn bùng lên phát ra vạn trượng quang mang, chiếu sáng hư không.

“Cha cố lên.”

Thần Nam đang do dự có nên dùng toàn lực không, hoặc hủy luôn hỗn độn môn nhưng lúc đó thạch môn lại bị lay động.

“Cha, con giúp cha.” Tiểu Không Không như búp bê phát ra kim quang, toàn thân sáng rực, tiểu quỷ thật sự khiến tất cả kinh hãi.

“Mở.” Thần Nam quát vang.

Tiếng ầm ầm vang vọng, hỗn độn môn dần mở ra, nó cao chừng mười trượng nhưng Thần Nam cảm giác như đẩy một ngọn núi vạn trượng, quả thật đã cật lực.

Vô tận hỗn độn quang mang rải xuống, đồng thời một cỗ khí tức thương tang xa xăm tràn ra.

Mở cánh cửa như mở một thế giới, vượt qua thời không về với Thái cổ hồng hoang, Thần Nam như cảm giác được khí tức của Thái cổ chư thần…

Hỗn độn môn không còn trở lực, Thần Nam và Không Không mở toang, hư không yên tĩnh xuất hiện trước mặt.

Nơi đây hình như là một thế giới vĩnh hằng yên lặng, hư không hôn ám, không có nửa điểm âm thanh, yên lặng đến rợn người.

Đập mắt nhìn chỉ thấy một vùng xám xịt, ấn tượng đọng lại là tang thương và cũ kỹ, tư vị buồn bã như đứng trong làn gió thu hiu hắt, thê lương, tràn ngập một niềm ân hận khôn tả.

Thế giới xám xịt ảnh hưởng đến tình cảm con người.

“Cha, cổ quái thật, đại thần Độc Cô Bại Thiên ở đây sao?” Tiểu Không Không hiếu kỳ nhìn quanh thế giới vô biên, lạ lẫm.

Thần Nam bất động, cảm nhận tạ thương tang, cảm thụ được tinh thần lạc ấn cô tịch, mất mát.

Chỉ một sát na ngắn ngủi, hắn như phảng phất trải qua một thế kỉ dài dằng dặc.

Hắn có cảm giác xuyên qua những gì một người khác đã trải nghiệm.

“Cha, mau xem này, hình như có bóng người.” Tiểu Không Không chỉ vào điểm tận đầu hư không rộng lớn.

Thần Nam và nó lưu lại tàn ảnh ở chỗ đứng, ảo diệt mấy lần, xuất hiện tại chính giữa vùng hư không, quả nhiên có một bóng người cao lớn, nằm thườn thượt trên không.

Hắn và Không Không xông tới, cùng kêu lên: “Độc Cô…”

Nhưng lập tức ngẩn ra, bởi lúc đến gần mới phát hiện không phải người mà là một mớ tóc dài đen nhánh nổi trên không.

Một cây binh khí ảm đạm vô quang, không phải kiếm hay đao được y sam bao phủ cũng nổi ở đó, phối hợp cùng mái tóc tạo thành một thân ảnh cao lớn.

Lẽ nào đó là… quan tài bằng áo?

Đó đương nhiên là di vật của đại thần Độc Cô Bại Thiên, lúc trước quay về gần Thái cổ, họ đã tận mắt thấy thi thể Độc Cô Bại Thiên chìm xuống lòng đất mênh mông vào vực sâu vô tận.

Lúc về thế giới hiện thực, tuy đã tìm nhưng không thấy dấu vết.

“Cha, làm sao giờ? Chi bằng chúng ta lấy binh khí của Độc Cô lão đại mang ra, để nó ở đây tăm tối âm u, không phải sẽ làm mai một thần binh sao?”

Thần Nam gật đầu, cách không hướng vào binh khí kỳ dị hút lấy, bất quá hắn cảm giác đang hút một ngọn núi trầm trọng, nó nặng hơn hắn tưởng, mất rất nhiều sức mới kéo được về, hắn cầm lên vũ động.

“Ô ô…”

Tiếng rít quái dị vang lên, phảng phất như ma quỷ gào khóc, không trung dậy lên dao động kỳ dị, hư không tử tịch chợt rung lên.

Sau cùng rung bần bật, phảng phất như muốn sụp đổ.

“Cha mau dừng lại.” Không Không vội kêu lên kinh hãi: “Binh khí của Độc Cô lão đại tà môn thật, không gian sắp bị phá tan rồi.”

Thần Nam vội dừng tay: “Chúng ta đi.” Đoạn kéo Không Không, cầm thần binh rời khỏi không gian lặng lẽ, vừa ra khỏi là hỗn độn môn đóng chặt lại.

“Cha, cánh cửa này tựa hồ bài xích chúng ta nhưng không hoàn toàn, thành ra chúng ta phải phí sức mới tiến vào được.”

“Ừ, đúng như vậy.” Thần Nam ngẫm nghĩ, di vật của Độc Cô Bại Thiên ở đây, chắc có liên hệ với Thần bí thanh niên ở Thần Ma lăng viên.

Rời khỏi đệ ngũ đạo hỗn độn môn, hai cha con không yên lòng nổi, càng hiếu kỳ với mấy cánh cửa còn lại, chắc đằng sau những hỗn độn môn ẩn tàng nhiều bí mật kinh nhân.

Bất quá, họ thất vọng, đệ lục, đệ thất, đệ bát, đệ cửu hỗn độn môn đều không có tiêu kí giống như cánh cửa thứ ba và thứ tư, dù họ dùng bao nhiêu lực khí cũng không thể mở được.

Thậm chí định hủy hỗn độn môn rồi tiến vào nhưng cũng không xong, Thần Nam tin rằng dù không có tiêu kí nhưng trong đó còn thần bí hơn, nếu không đã không kiên cố đến vậy.

Thời cơ mở vẫn chưa đến.

Hai cha con ra khỏi Thần ma đồ, hào quang hai màu vàng, đen lóe sáng, Thái cực đồ nhập vào thân thể Thần Nam.

Cả hai cùng có cảm giác như mơ, Hoàng Thiên lại bị người ta ăn thịt, dù không được tận mắt trông thấy nhưng cảm thụ còn sâu hơn chính mắt chứng kiến.

“Cha, chúng ta đi tìm gia gia! Hắc hắc, chúng ta coi như đang nằm mơ đi, những người trong quá khứ có lợi hại hơn nữa cũng đã thành lịch sử, tương lai chỉ chúng ta lợi hại nhất.

Sau này Không Không con sẽ là thiên địa đệ nhị cao thủ, hậu thế sẽ coi cha là đệ nhất đại thần.

Hắc hắc…”

Thấy dáng vẻ nó tính nghịch như vậy, Thần Nam bật cười.

Ngẩng lên nhìn thấy đệ tam giới trải ra mênh mang, không có nổi một ngọn cỏ, tất cả là màu đỏ sẫm, cuồng phong vù vù, nhiều ngọn núi bị phong nhãn tà dị phá tan.

Gần đó, ngôi mộ khổng lồ sụp đổ không thành hình dạng gì, Thần Nam và Không Không quả quyết bay lên, lao về phía tận đầu địa vực, họ định tìm thấy Thần Chiến thật nhanh.

Thần Nam đợi thời khắc này đã lâu, trong lòng không bình tĩnh nổi.

“Cha, thử nói xem gia gia đột nhiên phát hiện mình có thêm một tôn nhi thông minh vô song, liệu có kinh ngạc không, ha ha ha…” Nó mỉm cười ranh mãnh.

Thần Nam cốc khẽ, đưa nó bay nhanh về phía trước, đệ tam giới lớn hơn nhiều Nhân gian và Thiên giới, tu vi như Thần Nam cũng phải mất hơn mười ngày vẫn chưa đến tận đầu, tựa hồ phải vĩnh viễn phi hành như thế.

Quả là lao lung chuẩn bị sẵn cho thiên giai cao thủ, một giới bình thường chỉ mất một ngày là đi trọn các địa vực nhưng đệ tam giới quá lớn, gần như vô biên.

Mấy ngày liền hai cha con không hẳn tay trắng, họ từng cảm ứng thấy mười mấy cỗ khí tức cực mạnh, có nhân vật bị phong ấn trong núi sâu, có hồng hoang cổ thú siêu việt.

Hai người không dám chủ động chạm vào, thầm than đệ tam giới quả nhiên không tầm thường.

Mãi đến ngày thứ mười, Thần Nam mới phát hiện một vùng hào quang sáng chói, tình trạng tìm vu vơ thay đổi.

Hai cha con hướng về vùng sáng, phát hiện nguồn gốc của dải sáng ở ngoài ngàn dặm, đủ thấy sáng đến thế nào.

Thoáng chốc đã vượt ngàn dặm, hào quang xung thiên xuyên qua mây đen, quán thông thiên địa, hình như là một quang trụ khổng lồ.

Hai chục cỗ dao động năng lượng hùng hậu tràn ra, hình như có người giao chiến.

Thần Nam và Không Không nhanh chóng đến hần, phát hiện có người đang tiến hành thiên giai đại chiến!

Những người này phi thường quái dị, có cực nhân cao tới ba chục trượng, có người râu dài lùn không đầy ba thước, cả tinh linh xinh đẹp tai nhọn.

Đó… là những chủng tộc mà Thần Nam từng thấy trên Nhân gian giới, tựa hồ là Tây phương chủng tộc, viễn cổ cự nhân, ải nhân trong núi, tinh linh trong rừng…

Không ngờ ở đệ tam giới lại thấy bóng họ, tu vi đã đạt thiên giai cảnh giới, ở Nhân gian có giàu tưởng tượng đến mấy cũng không nghĩ ra.

Ải nhân và tinh linh không nói làm gì, họ là những chủng tộc có trí tuệ, đều có thiên phú tu luyện bất phàm.

Nhưng hắn từng thấy viễn cổ cự nhân trong Thập vạn đại sơn, thú tính hơn hẳn nhân tính, tựa hồ không thích hợp tu luyện, nào ngờ tại đệ tam giới lại thấy điều “không tưởng” đó.

“Ai?” Tiếng quát lớn hơn tiếng sấm vang lên, ong ong trong tai.

Tiểu Không Không giận dữ đáp: “Đại nhân.”

“Tiểu mao hài ở đâu ra?” Cự nhân cao ba chục trượng đang quát như một tòa núi nhỏ, mình mọc lông thú màu vàng dài mấy xích, quả là cự thú hình người, đáng sợ cùng cực.

“Hừ, đại tinh tinh ngươi định bắt nạt trẻ con sao?” Không Không nhơn nhơn gào lên với viễn cổ cự nhân: “Không sợ người khác cười ngươi sao?”

“Hắc hắc…”

“Ha ha…”

Bên dưới vang lên tiếng cười lạnh tanh, tựa như cười giễu viễn cổ cự nhân, lại như thấy Không Không thú vị.

Lúc hạ xuống, Thần Nam và Không Không kinh hãi, hai chục người đó thuộc các chủng tộc bất đồng.

Họ tuy có hình người nhưng dùng thiên nhãn thông là thấy được bản thể, không ít người là ma thú.

Tự hồ đều là các chủng tộc ở Nhân gian Tây phương.

Một nam tử hai đầu khôi vĩ do song đầu ma lang hóa thành, có thực lực thiên giai chân chính.

Bên cạnh là một nam tử cao lớn do cửu đầu xà hóa thành, thực lực cũng bất phàm, nhìn là biết tuyệt không phải thiên giai sơ cấp, mái tóc màu lục trên đầu chính là những còn độc xà nhỏ xíu.

Thần Nam bất giác nhíu mày, hắn có liên tưởng không hay lắm khi thấy đám người này, sao lại giống như những nhân vật trong viễn cổ thần thoại ở Tây phương Nhân gian giới, như song đầu ma lang và cửu đầu yêu xà là những cự hung nổi danh một thời.

Bên cạnh viễn cổ cự nhân, còn có một người lùn râu dài cầm thần phủ và một tinh linh nữ tử xinh đẹp dị thường, đó đều là những anh hùng trong sử thi.

Đều là hình mẫu trong Tây phương viễn cổ thần thoại, sao lại tụ tập hết ở đây?

Bị kéo vào, nhất định bị kéo vào.

Thần Nam quan sát bọn họ, cả nhóm lại nhìn hai cha con.

“Tiểu tử, các ngươi là ai?” Cửu đầu hung xà ngạo mạn hỏi.

“Ta đến từ Nhân gian giới.” Thần Nam không muốn xung đột với họ, những hai chục thiên giai cao thủ, trừ phi hắn là thọ tinh mới hiềm sống lâu.

“Nhân gian giới? Hắc hắc, hay lắm, người từ quê cũ, bất kể Tây phương hay Đông phương, đều là Nhân gian giới.” Cửu đầu xà nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Nếu không phải các ngươi đến từ Nhân gian, ta nhất định cho các người thành mĩ thực.

Gần hai vạn năm không ăn món gì có mùi tinh huyết, ở đây chỉ thi thoảng mới phát hiện được cổ thú, làm gì có thịt người tươi ngon mà ăn.” Cửu đầu xà đúng là biến thái, nói ra những lời đó vẫn trong nhân hình, nhưng đột nhiên thè ra lưỡi rắn đỏ lòm, nước miếng chảy ào ào, rồi thụt lại.

Người lùn râu dài cầm thần phủ vung lên chém mạnh xuống chặt đứt một đoạn lưỡi rắn khiến cửu đầu xà giận giữ nhìn y.

Quái nhân, một nhóm quái nhân!

“Sao ngươi lại vào đệ tam giới, lẽ nào lục giới đại loạn, vì thế ngươi chạy vào đây tránh nạn?” Song đầu ma lang hỏi.

Qua lời lẽ, Thần Nam đã đoán ra đại khái, đám siêu cấp hung nhân và anh hùng trong Tây phương lịch sử này vì lục giới đại loạn mới tiến vào đây.

“Chắc vậy, lục giới cũng sắp đại loạn rồi.” Hắn đáp.

Không Không dẻo mỏ lúc này giả bộ hài tử thơ ngây, hỏi nơi Thần Chiến hạ lạc: “Các vị bá bá, tỷ tỷ! Tiểu tử thật quá xui xẻo, không may theo cha đến địa ngục hoang vu này, chả có gì vui vẻ, đúng là đáng thương.

Bá bá, tỷ tỷ, các vị có nghe thấy Thần Chiến không, lúc ở Nhân gian tiểu tử có nghe người ta tán tụng ông ấy, bảo đã vào đệ tam giới, thật sự rất muốn gặp.”

“Thần Chiến?”

Cha con Thần Nam liền nghe thấy mười mấy tiếng hít hơi.

“Thần Chiến ở đây lợi hại lắm sao?” Tiểu Không Không tỏ vẻ không hiểu.

Viễn cổ cự nhân cất giọng như sấm bổ: “Tiểu mao hài, khi ngươi chân chính bước vào lĩnh vực của chúng ta sẽ biết hậu bối tiểu tử đó đáng sợ thế nào?”

“Thật không?” Tiểu Không Không mở lớn cặp mắt sáng như sao.

Lúc đó ngay cả cửu đầu yêu xà lạnh lùng cũng lên tiếng: “Đương nhiên, y đáng sợ khôn tả, xứng đang là đệ nhất nhân lớp sau từ trận chiến Thái cổ.”

“Có so được với Thái cổ chư thần không?” Tiểu Không Không hỏi lãng xẹt.

“Nhất đại tân nhân hoán cựu nhân!” Người lùn râu dài thở dài: “Xứng danh nhất đại thiên kiêu! Ta thấy mình già rồi.”

“A.” Tiểu Không Không hoan hô.

“Tiểu tử ngươi lai lịch thế nào?” Song đầu ma lang chợt hỏi Thần Nam.

“Ta chỉ là một tu giả mới đạt đến thiên giai, đệ ngũ giới và đệ lục giới động loạn đã xâm nhập Nhân gian, ta bị bức vào đệ tam giới, chỉ có vậy thôi.” Thần Nam đáp.

“Ngươi tên gì?” Tinh linh nữ tử xinh đẹp chợt hỏi, nàng ta có mái tóc dài màu lục, toàn thân phi thường linh động, có phần phiêu dật xuất trần.

“Ta tên Thần Nam.”

“Ngươi họ Thần?” Cửu đầu xà kinh hãi kêu lên.

“Sao vậy?” Thần Nam hỏi.

“Hừ, ta hỏi tiểu quỷ này vì sao lại hỏi nơi hạ lạc của Thần Chiến, hóa ra các ngươi là người Thần gia, trừ gia tộc biến thái đó, moi đâu ra gia tộc nào liên tục xuất hiện thiên giai cao thủ.” Song đầu ma lang cười lạnh: “Hắc hắc, hay lắm, cách đây không lâu mấy lão bất tử của Thần gia đấu với Thần Chiến nhưng đáng tiếc đã liên thủ vẫn bó tay, lần này lại náo nhiệt rồi, Thần gia phái viện thủ tới, ha ha…”

“Hừ, muốn rời khỏi đây không dễ đâu?” Viễn cổ cự nhân nói lạnh tanh, tựa hồ không có hảo cảm với Thần gia.

Thần Nam không buồn giải thích nhiều, nhìn về quang trụ vươn tận mây cao, hỏi: “Đó là gì, vì sao vừa nãy các vị lại chiến đấu?”

“Đó là thông đạo rời khỏi đây, nhưng chỉ mang được một nửa số người này, chúng ta quyết chiến, nửa thắng sẽ có quyền đi, nửa thua ở lại đợi cơ hội.” Tinh linh nữ tử hồi đáp.

“Rời khỏi đây rồi đi đâu?”

Người lùn râu dài nhìn Thần Nam nói: “Đương nhiên đến trung ương cổ đại lục, đây chỉ là một phần nhỏ của đệ tam giới cổ đại lục nhưng thông thiên quang đạo không thể mang nhiều thiên giai cao thủ, chúng ta đành quyết chiến chọn người.

Nơi này nằm giữa các cổ đại lục, chỉ có đi qua thông thiên quang đạo là an toàn nhất, bằng không khó mà đến được trung ương đại lục.”

“Các vị đến đó làm gì?” Thần Nam có vẻ kinh ngạc.

Tinh linh nữ tử khán khá hòa thiện, nhẫn nại giải thích: “Luân hồi môn trong truyền thuyết đã được một tên điên cái thế sửa lại, hiện tại mọi cường giả đều hướng về trung ương cổ đại lục, ngay cả những cự ma, hung nhân bị phong ấn cũng không chịu yên mà định phá ấn thoát ra.”

“Luân hồi môn thật ra có tác dụng gì?”

Thần Nam hỏi câu này khiến cửu đầu xà âm u cười lạnh: “Ngươi có lắm chuyện không biết quá, lẽ nào ngươi muốn đến đó? Hình như không có chỗ cho ngươi.”

“Ha ha…” Song đầu ma lang cười vang, tu giả do viễn cổ ma thú hóa thành hiển nhiên đồng khí liên chi.

Thần Nam đã chú ý, hai mươi thiên giai cao thủ này phân thành mấy phái, tựa hồ tinh linh, ải nhân, viễn cổ cự nhân thuộc về một phái, các chủng tộc khác như Thuyết thụ nhân hợp thành một phái.

Hắn nắm tay Không Không, bất động nhìn hai ma thú chi vương: “Ta thật sự muốn đi, chi bằng các vị ma thú nhường cho một suất, được không?”

Thần Nam không muốn đối địch cùng hai chục thiên giai cao thủ, nhưng không thể tránh khỏi đấu một trận với hai viễn cổ ma thú này.

Không Không vỗ tay, vui vẻ nói: “Đúng rồi, tiểu tử cũng muốn đi xem chư thần đại chiến, những người bị kéo vào đây cũng coi là Thái cổ chúng thần, các vị nhường cho hai suất đi, để chúng tôi đến trung ương đại lục chứng kiến trận chiến huy hoàng của Thái cổ chư thần.”

“Ha ha… các ngươi thắng được hai ma thú là Dực nhân tộc chúng ta đồng ý các ngươi thay chúng.” Một điểu nhân có cánh tựa hồ chỉ e tình hình không loạn, chêm vào.

Y ngoại trừ có cánh, tất cả đều giống con người.

Chủng tộc hùng mạnh này được đồn đại rằng các thiên sứ được mô phỏng theo họ mà sáng tạo ra, nhưng dực nhân ở Nhân gian giới đã bị tuyệt diệt, ở đây có hai kẻ, chắc thuộc hàng tổ tông.

“Thụ nhân chúng ta đồng ý.”

Thần Nam bật cười.

Hai ma thú chi vương lại vô cùng giận giữ, sau cùng cửu đầu xà lạnh lùng nói: “Xem ra ta có khẩu phúc, vốn không muốn ăn thịt người từ quê cũ tới, hiện tại hắc hắc…”.

Lưỡi rắng đỏ lòm thò ra, phun nước dãi phèo phèo.

“Được, mọi người đã muốn thế, đừng trách chúng ta vô tình.” Song đầu ma lang cười lạnh.

Đại chiến sắp bùng nổ.

Thần Nam đẩy Không Không ra xa, quay lại đối diện với song đầu ma lang và Cửu đầu hung xà.

“Không kể sinh tử, bắt đầu đi.” Hai chục thiên giai cao thủ cạnh đó đồng thời gầm lên, thanh thế quả kinh thiên động địa, đây tựa hồ là tập tục quyết chiến của họ.

Lần này Thần Nam đại chiến trước sự chứng kiến của rất nhiều thiên giai cao thủ, ở đệ tam giới cao thủ hạng này không hẳn là tuyệt đỉnh, mọi người đều gần như đạt đến.

Hắn vô cùng phấn chấn.

Đây là mảnh đất của cường giả chân chính.

“Gào…”

Song đầu ma lang hóa thành bản thể, một con sói lông xám dài cả trăm trượng ngẩng đầu hú vang, đoạn nhảy bổ vào Thần Nam.

Cửu đầu xà cũng hóa thành bản thể ngàn trượng dài như dãy núi, chín chiếc đầu như chín ngọn núi nhỏ thè ra chín chiếc lưỡi màu máu như chín đạo hồng mang sắc lẹm hướng vào địch thủ.

Không ai thấy hai đánh một có gì bất công, xưa nay họ khai chiến vẫn lấy phái hệ làm giới hạn đối quyết, không tính đến nhân số.

Đệ tam giới tuy nguyên khí ít ỏi nhưng thiên giai cao thủ vẫn là thiên giai cao thủ, thanh thế vô cùng đáng sợ.

Song đầu ma lang phóng ra song hệ thiên giai cấm chú ma pháp, đầu trái tung ra “Phong nhận toái thiên” chấn nát không gian quanh Thần Nam, đầu phải dùng “Địa hải liên thiên”, mặt đất đỏ sậm nứt toác, vươn ra ngàn dặm, đất đá tràn lên trời cao hóa thành từng đạo hủy diệt chi quang trùm lên Thần Nam.

Chín chiếc lưỡi sắc bén của Cửu đầu hung xà liên tục xuyên qua ma pháp năng lượng vô tận, phán tan mọi ngăn cản, tựa hồ muốn nghiền nát Thần Nam.

Hắn có lòng tin đấu một trận với hai viễn cổ ma thú.

Nháy mắt, nửa thức vừa giống vừa không giống Nghịch Loạn bát thức được đẩy ra, đây là công pháp riêng của hắn nhưng chưa thấu triệt hoàn toàn, còn kém hơn so với bát thức chân chính.

Vậy cũng đủ rồi.

Một thức xuất ra khiến phong vân biến ảo, thiên địa thất sắc!

Mây đen lấp xuống đệ tam giới, ban đầu nặng nền đến đáng sợ, sau đó bùng nổ.

Vô tận ma pháp năng lượng công kích của Song đầu ma lang bị đánh tan, nó cũng bị hất văng đi, Cửu đầu hung xà thiếu điều bị vặn đứt mình.

Nặng lượng dao động vô hình kinh nhân bức xạ khắp nơi.

Loại chấn nhiếp này do Thần Nam cố ý đẩy ra, hắn biết không tung nổi nửa thức còn lại nên muốn dùng thủ đoạn uy hiếp khiến đối phương cố kị.

Song đầu ma lang và Cửu đầu hung xà đập vào ngọn núi phía xa, bò lê lết dưới đất, không dám khoa trương như trước mà cẩn thận tiến đến chỗ Thần Nam.

Lần này, một loại vũ khí quan trọng, vượt khỏi dự liệu của tất cả, thay đổi hoàn toàn chiến cục, ngay cả Thần Nam cũng không ngờ.

Hắn cầm di vật của Độc Cô Bại Thiên, binh khí kỳ dị không phải kiếm hay đao, vào tay, không cảm thấy năng lượng dao động hoặc khí tức đặc dị nào.

Nhưng song đầu ma lang và Cửu đầu hung xà xông tới thì hiện trường xuất hiện uy lực hùng hồn khiến trời đât xoay chuyển, uy lực của món binh khí quả thật không thể đoán nổi, từ cự ly rất xa cũng chém rơi một chiếc đầu của ma lang và ba đầu của hung xà.

Căn bản không có phong mang kích xạ, chỉ có một cỗ uy lực đột nhiên tràn ra, chém đầu hai ma thú chi vương trong vô hình.

Sát nhân vô hình!

Ai nấy đều thấy không tầm thường.

“Binh khí gì nhỉ?”

“Độc Cô.”

“Rất giống Độc Cô trong truyền thuyết.”

“Không sai, rất giống với Độc Cô mà Độc Cô Bại Thiên thường dùng.” Song đầu ma lang và Cửu đầu hung xà liên tục rít lên, định tiếp tục hợp đầu lại nhưng Thần Nam không cho chúng cơ hội.

Đương nhiên vẫn còn nhiều cao thủ quan sát, hắn không muốn làm quá đáng, thu lại Độc Cô trong truyền thuyết, nháy mắt đã phóng đại thân hình như ngọn núi, chụp lấy mình cửu đầu xà quay tít khiến núi non quanh đó đổ ràn rạt.

Đoạn lấy thân rắn làm roi, đập mạnh vào ma lang.

“Bốp.”

“Gào…”

Pha va đập mãnh liệt ẩn chứa thần thông của thiên giai cao thủ, hai hung thú kêu lên thảm thiết.

Từ xa nhìn lại, một cự nhân cưỡi lên lưng ma lang, dồn lực đập xuống, một tay khác quất mạnh xà tiên khiến núi non quanh đó không ngừng sụp đổ.

Đó là một trường chiến đấu chênh lệch.

Thần Nam không giết hai viễn cổ ma thú tổ vương, một mình giành được thắng lợi sau cùng.

Vẫn còn tới hai chục thiên giai cao thủ đang quan sát, mếu thật sự giết hai hung thú, rất có thể sẽ dẫn tới kịch biến.

“A, cha thắng rồi.” Không Không nhảy tưng tưng: “Để chúng tôi tiến vào trung ương cổ đại lục thôi, các vị không muốn quyết chiến với cha nhỉ?” Nó mở lớn cặp mắt nhìn mấy nhân vật trong Tây phương viễn cổ thần thoại.

Tinh linh nữ tử mỹ lệ tỏ ra hòa thiện, lên tiếng đầu tiên: “Không cần, vốn mỗi tộc đều có một hạn định, hiện tại họ thoái lui, vừa hay thành toàn cho các ngươi.” Nàng ta nhìn Không Không: “Tiểu quỷ này chưa đạt đến thiên giai, không uy hiếp đến an toàn của thông thiên quang đạo, một chỗ có thể dành cho hai người các ngươi thông hành.”

“Đa tạ.” Thần Nam tỏ vẻ cảm kích.

“Tỷ tỷ xinh đẹp tốt quá.” Không Không nịnh nọt.

Trận chiến tiếp theo, Thần Nam không tham dự nhưng chỉ nhìn cũng phát hoảng, những người này thật sự là cường giả.

Gồm có viễn cổ cự nhân, tinh linh nữ tử, và cả một Tây phương Thiên Long chiến lực siêu tuyệt!

Năm ngày sau, Thần Nam và Không Không cùng hai mươi vị thiên giai cao thủ tiến vào thông thiên quang đạo.

Hào quang nóng rãy lóe lên, họ xuyên qua với tốc độ cực hạn, chỉ nửa thời thần đã đến chính giữa cổ đại lục trong truyền thuyết.

Vừa xuất hiện bọn Thần Nam đã cả kinh, hình như họ tiến vào chiến trường của các thiên giai cao thủ.

Hàng loạt người đang sa vào hỗn chiến.

Ở giữa có một Thái cực đồ khổng lồ tỏa ánh chói lòa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio