Thần Mộ Ii

chương 415: cái thế ma chủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thái cực đồ khổng lồ sáng chói như thế, che kín tầng không chiến trường, như một đám mây sáng choang phủ khắp thinh không.

Thần Nam kinh hãi đến cực điểm, là bảo vật của Ma Chủ.

“Mặt đất mênh mang, mặc ai chìm nổi, duy có Ma Chủ ta.” Ma Chủ đọc những lời từ rất xa xưa.

Vị đệ nhất ma từng chấn nhiếp Thái cổ thời đại, công lực chấn cổ thước kim, khắp thiên địa khó có địch thủ.

Lúc y mạnh nhất, Thái cổ chư thần đều tránh vị cường giả này, dù bị coi là đã chết mà mộ phần vẫn nối liền Thiên giới và Nhân gian, chắn ngang hai giới tiên phàm.

Đại khí phách này có ai sánh nổi.

Chết rồi mà ma thể bất diệt, nơi gửi thân - tử vong tuyệt địa- vẫn khiến thần tiên tránh xa, thành một trong những tuyệt địa đáng sợ nhất Thiên giới và Nhân gian, dù thần linh xúc phạm cũng bị tịch diệt.

Một trong những cường giả mạnh nhất từ xưa đến nay.

Lúc mọi người cho rằng y đã chết thì trong ma thể vĩnh hằng bất diệt còn một tia tàn linh, thông thiên động địa, tìm lại sinh cơ.

Linh thức đã tan nát cũng dần ngưng tụ lại giữa trời sao, cuối cùng thành tàn hồn.

Ma Chủ năm xưa quay lại cõi đời.

Vì thế dẫn tới một loạt sự kiện, y kéo mọi thiên giai cao thủ của Thiên giới và Nhân gian đến đệ tam giới, trở nên uy nhiếp thiên hạ.

Nên nhớ lúc đó y chỉ là tàn hồn, dám hành sự như vậy, đúng là khiến người ta không dám nghĩ tới đảm thức cỡ đó.

Đương nhiên trong Vô thiên chi nhật, y chứng mình cho tất cả thấy Ma Chủ vẫn là Ma Chủ, dù là tàn hồn cũng đủ uy nhiếp thiên hạ.

Nhìn thấy Thái cực đồ khiến Thần Nam liên tưởng nhiều chuyện.

“Tên điên này quả có bản lĩnh thông thiên.” Người lùn râu dài nhìn Thái cực đồ trên không mà thở than.

“Ma Chủ… kẻ điên…” Tinh linh nữ tử mỹ lệ lẩm bẩm, nhưng trong mắt lóe lên dao động khác thường, tựa hồ hơi thất thần.

Mặt đất rộng mênh mang có từng đợt hào quang năng lượng xạ ra, gầm trăm cỗ khí tức hùng hồn che kín thinh không, đại chiến vòng ngoài vẫn tiếp tục hỗn loạn.

Trong khung cảnh pha trộn giữa mặt đất đỏ sậm, mây dày đặc cùng Thái cực đồ chưc lớn, hào quang liên tục sáng rực, bão năng lượng lan tràn chung quanh, thiên giai cao thủ chuẩn bị đại chiến.

Bọn Thần Nam vừa xuất hiện đã khiến người khác chú ý, bảy tám bóng người nhanh chóng lao tới.

Đang lúc đại chiến, đương nhiên không ai dư hơi đi tiếp đãi, bảy, tám đạo hào quang đáng sợ trực tiếp đánh tới.

Viễn cổ cự nhân đại nộ: “Vì sao lại công kích, chúng ta có ân oán sao.” Bản thể y vốn cao ba chục trượng, vừa nổi giận liền lớn hơn hẳn khiến kẻ tấn công lãnh đủ.

“Bớt nói nhăng đi, đã dến đây chắc chắc nhắm vào Luân hồi môn, muốn vào đó thì quyết sinh tử trước đã.” Một đại hán trên không quát vang, cơ nhục nổi lên cuồn cuộn, dáng vẻ cực kỳ cương mãnh.

“Ầm.”

Ngoài xa liên tục lóe sáng, núi non sụp đổ, đất đá văng tứ tung, quang mang xung thiên.

Ở gần cũng là từng đạo hào quang nối nhau tung hoành, tất cả đều hỗn loạn.

Thần Nam ôm đầy nghi vấn, thật ra là chuyện gì, Luân hồi môn mà Ma Chủ muốn tu bổ đã xong, lẽ nào lại dẫn tới trường hỗn loạn giữa các thiên giai cao thủ này.

Bọn họ hình như muốn vào Luân hồi môn, thế thì có gì hay ho.

“Chúng ta nghe tin mà đến, còn chưa quyết định, các ngươi chưa hiểu gì đã tấn công ngay.

Được, ta tiếp chiêu.” Viễn cổ cự nhân gầm vang, hiển nhiên tính y không lấy gì làm hòa nhã, nổi giận liên vung bàn tay như trái núi bổ tới.

Song phương động thủ, nhưng người đứng sau cũng tức thì hỗn chiến, tiếng ầm ầm vang lên liên miên bất tuyệt, dải sáng năng lượng liên tục xạ ra.

Cục diện chỉ có một từ để hình dung: Loạn.

Thần Nam mang Không Không lui đi, tạm không ý định xuất thủ.

Hắn lấy làm phi thường kỳ quái, Thái cực đồ khổng lồ treo trên không mà không thấy Ma Chủ, vì sao trong đại chiến lại không có bóng y.

Hoàn cảnh này không thể thiếu y.

Ngoài ra hắn cũng không thấy người quen, Tây Thổ Đồ Đằng, Thái Cổ Lục Tà cũng mất bóng.

Nhưng hắn không muốn sa vào chiến trường không được, trận đại chiến giữa hơn trăm thiên giai cao thủ này không cho phép ai đứng ngoài, rất nhanh có người nhận ra hắn, lao bổ tới.

Hắn đành tiếp chiến nhưng không đánh nhầu mà tìm cách rời đi.

Một thiên yêu mình người đầu sói điên cuồng quấn lấy hắn, gầm rú liên miên, đại thần thông khủng khiếp của yêu tộc liên tục xuất ra.

Thiên lang khiếu nguyệt!

Gào.

Một quang cầu khổng lồ như vầng trăng xuất hiện trên đầu thiên lang đoạn nổ tung, trùm xuống, định chấn nát hắn.

Hắn cảm ứng được tính gặm mòn linh hồn của loại năng lượng đáng sợ này, đệ tam giới quả nhiên kinh hồn, cao thủ nối nhau xuất hiện.

Độc Cô được lấy ra, chém xuống phá tan bão năng lượng, đại chiến hơn trăm chiêu liền chặt thiên lang làm đôi.

Hắn không thèm quan tâm sống chết của đối phương mà đột vây đi ngay.

Nhưng hai cha con kinh hãi nhận ra, mấy chục người đang nhìn họ chằm chằm, đúng ra là nhìn Độc Cô trong tay Thần Nam, hai mắt sáng lên như lang sói.

Hỏng rồi!

Thần Nam chợt nhớ ra đó là di vật của Độc Cô Bại Thiên, những người này đều sống vô số năm, đương nhiên nhận ra.

Không hiểu ai kêu lên mà mười mấy thiên giai cao thủ cũng xông vào hắn.

Có người không để ý nhưng có người lại rất chú tâm đến mòn binh khí kỳ dị này.

Thần Nam cảm giác đại sự không ổn, sức mạnh bản nguyên của thời không liên tục thi triển, nhanh chóng thoát di, nhưng mười mấy đạo thân ảnh vẫn bám sát.

Hiện tại không thể đấu thẳng thừng, Thần Nam bay về phía nam trung ương lục địa.

Nhưng mới được ngàn dặm đã thấy điểm tận đầu, phía trước toàn hào quang mông lung, một phiến kết giới mênh mông trùm lên vùng đất màu đỏ sậm này.

Hắn phát hiện phiến kết giới tựa hồ chỉ che kín phạm vi hơn ngàn dặm của chiến trường, hắn đang bị nhốt ở trong.

Nưng kẻ truy đuổi đã tới, hắn vung Độc Cô, dụng lực bổ vào kết giới, vố định thử xem, không ngờ lại chẻ được, hắn ôm Không Không nhanh chóng thoát ra.

Kết giới đóng lại ngay.

“Ta biết ngay mà.” Có người trong nhóm đuổi theo tỏ vẻ tiếc nuối đoạn giận giữ: “Vật Độc Cô Bại Thiên để lại há là thần binh tầm thường, là thí thiên hung khí đó, lại phá được tầng kết giới, đáng tiếc không cướp được.”

Rời khỏi kết giới rồi, Thần Nam nhìn khắp một vòng, cảm giác thấy dao động năng lượng còn đáng sợ hơn.

Ngoài xa đang diễn ra đại chiến thảm liệt, hơn nữa có vẻ khí tức rất quen.

Nhanh chóng bay tới.

Một thân ảnh quen thuộc đập vào mắt hắn.

“Hắc hắc… xú tiểu tử, chúng ta lại gặp nhau.”

Một nữ tử mĩ lệ vô cùng đang nằm thư thái trên chiếc ghế mây nổi lơ lửng giữa tầng không… ghế mây…hư không… cực kỳ quái dị.

Nữ tử khuynh thành khuynh quốc nhưng khí chất và biểu tình mới là ấn tượng sâu nhất, trong nét linh động ẩn chứa nét ranh mãnh.

“Tiến cảnh của ngươi không được nhanh lắm, lâu thế mới vào đệ tam giới?”

Nhưng người quen biết đều nói tu vi của Thần Nam tiến bộ thần tốc nhưng nữ tử lại bảo hắn tiến bộ quá chậm.

Không phải ai khác ngoài thần nữ Độc Cô Tiểu Huyên.

“Là… là ngươi.” Thần Nam hơi biến sắc.

“Hắc hắc… có cả tiểu hài tử rồi cơ à, oa, đúng là khả ái.

Ha ha ha… tiểu bất điểm lại gần cho ta xem nào.” Độc Cô Tiểu Huyên cười hăng hắc với Tiểu Không Không.

Bình thường Không Không tuy tinh nghịch nhưng lúc này lại có cảm giác rụng rời, quay đầu chạy ngay.

“Hắc hắc, tiểu quỷ chạy đâu?”

Thoáng chốc, ngọc thủ mảnh mai chụp lấy Tiểu Không Không, kéo lại.

Đoạn nàng ta vuốt ve mặt nó.

“Khả ái thật, ha ha, đúng là xinh đẹp, cứ như búp bê.”

“Không được, cứu mệnh, cha cứu con nào.” Không Không kêu lên.

Độc Cô Tiểu Huyên càng lấy làm vui thích, vuốt ve mặt Tiểu Không Không: “Tiểu quỷ đừng kêu gào, lúc trước cha ngươi cũng thế.”

“Hả, ngươi coi cha là đồ chơi?” Tiểu Không Không giật nảy người, đoạn kêu váng lên: “Ma nữ tỷ tỷ xin tha cho đệ…” Đoạn giãy giụa định chạy đi.

“Ha ha, khả ái thật.”

“Đừng à, ma nữ tỷ tỷ tha cho đệ, Không Không mới một tuổi, không nên bắt nạt con nít.”

Thần Nam nhức óc, sao lại gặp phải nàng ta, dù sao cũng là gặp người quen, hắn bật hỏi: “Sao cô lại ở đây?”

“Hắc hắc, đằng trước đang tiến hành sinh tử đại chiến, có người muốn giết Ma Chủ, ta ở đây xem có giúp gì Ma Chủ được không.”

Ma Chủ! Quả nhiên Ma Chủ đang đại chiến.

Thái cực đồ của y ở trong kết giới còn người ở ngoài thật khiến người ta lấy làm lạ.

Thần Nam hỏi: “Là Thời Gian chi thần và Không Gian chi thần sao?”

Độc Cô Tiểu Huyên vừa nhìn hắn cười hi hi vừa vuốt ve Không Không: “Bằng vào chúng sao giết nổi Ma Chủ.

Ta vừa nhận được tin tức không hay rằng chúng đã thả một Thái cổ cự hung tại đệ tam giới ra.

Đó là chỗ dựa của chúng.”

“Không xong rồi, ta phải đi xem sao.”

“Đi đi, ta ở đây quan sát, lúc nào cự hung đến sẽ kịp thời thông tri, lúc đó chắc sẽ có đại chiến hủy diệt.”

Thần Nam mang Không Không nhanh chóng lao đi, tiểu quỷ như được đại xá, vừa đi vừa than vãn: “Nữ nhân này đáng sợ thật.

Cha thật không có nghĩa khí, mặc cho bảo bối nhi tử bị bắt nạt mà làm như không thấy.

Hừ.”

Ngoài xa, chiến trường vô cùng khốc liệt, dao động kinh hồn tràn đi khắp nơi, tuy cách rất xa nhưng đã cảm giác được khí thế ngút trời và bất diệt chiến ý!

“Cha, có gặp được gia gia ở đây không?”

“Có lẽ.”

Huyết quang xung thiên, vô số tiếng gào hét chém giết khiến mặt đất rung lên, từng dải ma vân tràn ra.

Đại chiến thảm liệt hơn chiến trước lúc trước vô số lần.

Một thân ảnh đẫm máu đứng sững giữa chiến trường, trong cơ nhỗn loạn dưới chân y là mười mấy thi thể.

Máu tươi nhỏ xuống ròng ròng, huyết quang từ huyết dịch những thi thể này phát ra.

Dưới chân kẻ đó có tới mười mấy thi thế, thật ra là chuyện gì.

Đó đều là thiên giai cường giả.

Thanh niên khôi vĩ đứng giữa chiến trường, nhất thời không ai dám lại gần, nửa mái tóc bạc của y đỏ lòm máu, tròng mắt lãnh liệt như lưỡi đao.

Chính thị Ma Chủ uy chấn thiên cổ.

Trong tu la chiến trường, đâu đâu cũng vang lên tiếng thét, các thiên giai cao thủ đang đại chiến!

Ma Chủ ngạo nghễ đứng giữa chiến trường, quát vang: “Thời Gian chi thần, Không Gian chi thần ra đi, đừng để người khác chết thay nữa.

Hôm nay ta và các ngươi giải quyết dứt điểm, đòi lại công đạo cho sư phụ các ngươi.”

Trừ y, Thần Nam không nhận ra ai, nhưng lúc thấy hai bóng dáng xuất hiện trước mặt Ma Chủ, hắn biết đó là Thời Gian chi thần và Không Gian chi thần.

Ngoài xa, hỗn chiến thảm liệt đình chỉ, thiên giai cao thủ gầm ghè nhau, nhưng hướng dần vào giữa.

Họ biết trận chiến sau cùng sắp nổ ra.

“Thời gian đình chỉ!”, tiếng quát vang lên, Thời Gian chi thần lạnh lùng nhìn Ma Chủ.

Quanh Ma Chủ dấy lên như sóng gợn rồi dừng lại, thiên địa yên lặng, tựa hồ trong nháy mắt tất cả đều chìm trong vĩnh hằng.

“Không gian quy hư!” Không Gian chi thần cũng quát lên.

Không gian quanh Ma Chủ sụp xuống, tưởng chừng trở về nguyên thủy, hóa thành vùng đất của hắc ám hư vô tịch diệt.

“Thế này không giết nổi ta.” Ma Chủ không hề bị hắc ám và vĩnh hằng trùm lên, dù thân thể dừng sững lại, hai tay y chậm rãi khoa lên, từng đạo năng lượng dao động đáng sợ lan tràn, thời không vang lên tiếng vỡ.

Như tiếng sứ vỡ lách cách.

Thời không quanh Ma Chủ đột nhiên vỡ tan, sát chiêu của thời gian và không gian bị cái thế pháp lực phá giải.

Đồng thời, ma diễm ngùn ngụt bốc lên, sau lưng Ma Chủ xuất hiện vạn tầng ma ảnh, từng thượng cổ hung ma dấy lên ma khí ngút trời, gầm lên điên cuồng.

“Thời Không đại thần, hôm nay ta giúp huynh thanh lí môn hộ!” Giọng Ma Chủ cực kỳ lãnh khốc, vô tượng ma uy ép xuống đệ tam giới!

“Ma Chủ, ngươi chẳng qua là tàn hồn, không giết được chúng ta, hôm nay chúng ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn tịch diệt.” Thời Gian chi thần và Không Gian chi thần cùng gầm lên.

“Tàm hồn cũng đủ diệt các ngươi”.

Lời lẽ của Ma Chủ uy nghiêm vang khắp trung ương cổ đại lục, bá khí và quyết ý khiến không ít thiên giai cao thủ rùng mình.

“Thời Gian nghịch lưu trảm!”

“Không Gian toái liệt trảm!”

Thời Gian chi thần và Không Gian chi thần cùng xuất thủ, không hề nương tay.

Ma Chủ cũng dấy lên ma khí ngút trời, gầm lên vang động.

Bá khí này quả thật khí thôn sơn hà.

Trong làn ma vân cuồn cuộn, một hắc ảnh khổng lồ tụ lại, từ từ hóa hình thành chiến hồn phiêu đãng trong thiên địa.

Trùng trùng chiến hồn không ngừng ngưng tụ, Thời Gian chi thần và Không Gian chi thần cùng biến sắc, cảm giác được uy hiếp cực lớn.

Từ Thái cổ đến nay, không biết bao nhiều cường giả đã chết tại đệ tam giới, tu vi đều đạt từ thiên giai trở lên, có không ít nhân vật trong đó từng chấn nhiếp Lục đạo.

Ma Chủ vừa thi triển cái thế ma công, có vô số ma hồn ập tới khiến họ hơi hoảng sợ.

Ma Chủ dù không đạt được tuyệt đỉnh cũng đủ khiến người khác nể sợ.

Bát phương chiến hồn tụ về! Tiếng ầm ầm vang lên.

Ma Chủ phất tay, vố số chiến hồn ngừng tụ thành hắc ảnh cũng vung ma trảo.

Một đòn này khiến không gian tan nát, hoàn toàn hóa giải đòn công kích hủy diệt thứ hai của Thời Gian chi thần và Không Gian chi thần.

“Gào.”

Tiếng ma khiếu khiến trung ương cổ đại lục rung động.

Ma Chủ lạy dấy lên ma khí cuồn cuộn trùm lên hai vị thần.

“Giết.” Hai thần cũng gầm vang, họ đã hết đường, mình không chết ắt đối phương phải chết.

Ba nhân ảnh đại chiến kịch liệt, trận chiến giữa thiên cổ Ma Chủ và hai vị thần nắm được thời gian và không gian chấn động thập phương, các thiên giai cao thủ quan chiến đều chìm trong cảm xúc.

“Gào.”

Ma ảnh do vô số chiến hồn ngưng tụ đang nuốt cả đất trời, há miệng hút lấy hai vị thần, thoáng chốc nuốt họ vào bụng.

Chợt đệ tam giới rung lên kịch liệt, phảng phất như có cự hung xuất thế, thoáng chốc dao động khủng khiếp che kín mặt đất đỏ sậm.

Đoạn tất cả đều yên tĩnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio