Thần Mộ Ii

chương 416: huyền hoàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nam nhân là gì?

Ma Chủ là điển hình!

Thần Nam cảm giác như vậy.

Một người đạt được một phần của Ma Chủ, coi như kiếp sống không uổng.

Rất nam nhân.

Năm xưa, đánh khắp thiên thượng địa hạ vô địch thủ, Lục đạo xưng hùng! Dù chết đi, một tấm bia mộ cũng đủ chấn nhiếp vạn cổ! Sống lại rồi, tuy chỉ là tàn hồn nhưng vẫn hành sự theo lối lật tay thành mây, trở tay thành mưa.

Mạnh như các thiên giai cao thủ cũng bị kéo xuống đệ tam giới.

Thời Gian chi thần và Không Gian chi thần thống lãnh Tây phương chư thần, là chí tôn sau thời Thái cổ cũng bị Ma Chủ đá xuống đất.

Ta thích thì làm, ai ngăn cản được? Thiên cổ vi tôn! Vạn cổ Ma Chủ.

Hơn trăm thiên giai cao thủ quan chiến, ai cũng nảy lòng kính sợ, kể cả những ai mang lòng phản trắc, không phục cường thế năm xưa của Ma Chủ, lúc này cũng tỏ vẻ sợ hãi.

Thực lực chính là đạo lý.

Mười mấy thiên giai cao thủ bị kết liễu, huyết quang rạng rỡ, ma thể cao lớn càng lộ rõ vẻ bá tuyệt thập phương.

Thời Gian chi thần và Không Gian chi thần bị Ma Chủ đánh cho kêu gào liên hồi, không thể chống nổi ma uy.

Vạn cổ bất diệt chi thể của Ma Chủ đứng trên hư không bị sức mạnh cấm kị của thời gian và không gian vây phủ nhưng không thương tổn mảy may, áp chế hai vị thần càng lúc càng bị động, lạc bại chỉ là chuyện sớm muộn.

Thần Nam ở ngoài xa xúc động tận đáy lòng, nam nhân phải thế, gạt hết mây gió, tay cầm thiên địa, nhiếp phục thiên hạ.

“Ma chủ, ngươi… đã khôi phục được kha khá công lực.” Thời Gian chi thần tỏ vẻ gấp rút, thậm chí hơi hoảng loạn.

“Hừ.” Ma Chủ lạnh giọng.

Không Gian chi thần cũng kinh hãi: “Thái cực đồ không ở trong tay đã có sức mạnh như thế, xem ra chúng ta bị lừa.

Bao nhiêu năm nay ngươi không chỉ dựng lại Luân hồi môn, mà tàn linh cũng ngưng tụ được không ít.”

Ma Chủ cười lạnh: “Ta đã nói xưa nay chưa bao giờ coi các ngươi ra gì, tru sát các ngươi chỉ là việc nhỏ xíu.” Đoạn y gầm vang, ảo hóa thành một cự ma cao vạn trượng, một ngọn trảo ép hai vị tổ thần xuống…

Mặt đất màu đỏ sậm của đệ tam giới không ngừng vỡ toác, cả hai bị ma trảo đánh lún xuống sâu.

Cái thế ma uy quả thật không ai tranh phong được.

“Ha ha…” Đến giờ dù không địch nổi, hai vị thần cũng không thể thoái lui, họ lợi dụng sức mạnh thời không thoát khỏi lòng đất, đoạn cười điên cuồng: “Ma Chủ ngươi tưởng hôm nay dễ dàng giết được chúng ta sao, cho ngươi biết, hôm nay ngươi chết chắc.

Không chỉ mình chúng ta, chắc vừa nãy ngươi cũng cảm ứng được đệ tam giới rung lên, có một cấm kị cao thủ bị phong ấn từ Thái cổ thời kỳ xuất thế.

Như ngươi hiện giờ làm sao đối phó nổi.”

Hai mắt Ma Chủ ánh lên hàn quang: “Cứ đến ta xem nào! Để xem ta bị giết hay các ngươi cùng trở thành sức mạnh cho Luân hồi môn, khó nói trước lắm.

“Hắc, Ma Chủ ngươi quá coi thường chúng ta, đường tưởng chúng ta thật sự sợ ngươi.” Hai vị tổ thần thay nhau quát lên.

“Thời Gian chi thi!”

“Không Gian chi trùy!”

Trong tay hai người quang mang đại thịnh, một cỗ khí tức cổ lão thương tang đáng sợ tràn ra, hai món bảo vật xuất hiện.

Ngoài xa không ít thiên giai cao thủ hít một hơi khí lạnh, là bảo vật do Thời gian chi tâm và Không gian chi tâm của Thời Không đại thần ngưng kết thành năm xưa, uy lực quỷ thần mạc trắc.

Ngày đó, đại thần có thể mở đường hầm thời không đến tương lai cho Thái cổ chư thần toàn dựa vào hai bảo vật này.

Lần đầu tiên Ma Chủ tỏ vẻ vô cùng phẫn nộ: “Thời Không… huynh dạy đồ đệ hay lắm.

Hôm nay tiểu đệ rửa nhục cho huynh, giúp huynh thanh lí môn hộ!” Rồi quát vang: “Hai tên vô sỉ tiểu nhân thí sư, thương cho Thời Không cả đời anh hùng, sau cùng lại hủy trong tay các ngươi, đúng là không đáng.

Chết đi.”

“Tiếc là Thái cực đồ không ở đây, người chết là ngươi.” Hai vị tổ thần cười lạnh.

Họ cầm hai bảo vật giao nhau, thời không giao dung! Hủy diệt khí tức tràn vào Ma Chủ.

Trời đất sụp đổ.

Đệ tam giới chấn động, gần như sụp đổ.

Ma Chủ lộ vẻ khí thôn sơn hà, điên cuồng lao vào Thời Gian chi thần và Không Gian chi thần.

Cùng lúc, ngoài xa tắp của trung ương cổ đại lục truyền lại một cỗ khí tức hùng hồn, cực tốc lao tới.

Hai tổ thần cười vang, hiểu rằng Thái cổ cự hung họ đợi đã tới, hiện tại họ không còn gì phải sợ, bại cục của Ma Chủ đã định.

Hào quang lóe sáng, thần nữ Độc Cô Tiểu Huyên xuất hiện tại chiến trường, kêu lớn: “Ma Chủ thúc thúc, một vị Thái cổ hung nhân đến rồi.”

Thái cổ cự hung tới cực nhanh, chỉ vài hơi thở đã từ xa tít tới chiến trường.

Hoàng vân mênh mang che kín thinh không, vô tận sát khí tràn rộng, cám giác hoảng sợ khiến các cao thủ muốn thổ ra, cơ hồ như thi thủy màu vàng rực nhuộm khắp trời.

“Trời ơi, hóa ra là hắn.”

“Sao có thể chứ, hắn vẫn còn sống.”

“Cự hung đáng sợ này bị phong ấn tại đệ tam giới!”

Ngoài xa, các thiên giai cao thủ thấy sát khí vàng rực liền đoán ra ai tới, đủ thấy uy danh của cự hung cỡ nào.

“Ha ha… ha ha ha…” Tiếng cười điên cuồng động trời, cuộn cuộn trong đám mây vàng, một thân ảnh không ngừng biến đổi như ma quỷ, đứng sừng sững giữa tầng không.

Độc Cô Tiểu Huyên giục: “Ma Chủ thúc thúc, mau triệu hoán Thái cực đồ.”

“Còn chưa được! Luân hồi môn bất ổn, không thể loạn động!”

“Ma Chủ ngươi còn nhớ ta sao, không ngờ có ngày chúng ta gặp mặt.

Ha ha…” Thân ảnh loáng lên trong làn sát khí, một cự nhân cao mười trượng toàn thân phủ màu vàng sậm tiến ra.

“Ngươi là Huyền Hoàng, nhớ chứ, đương nhiên nhớ.” Ma Chủ và hai vị thần đình chỉ quyết chiến, đứng trên không nói: “Ngươi sinh ra trong thiên địa huyền hoàng nhị khí, sao giờ còn mỗi hoàng sát, huyền khí đâu?”

“Huyền hoàng diễn biến, cần một là được, giờ ta bỏ huyền khí, chuyên tu hoàng khí! Hắc, Ma Chủ, ta vĩnh viễn ghi nhớ ân tình của mấy tên các ngươi, suýt nữa phong ấn ta đến chết tại đệ tam giới! Trong Tiểu lục đạo vốn có một đạo thuộc về ta nhưng các ngươi liên thủ bài xích, hôm nay ta phải thanh toán bằng hết.”

Các thiên giai cao thủ ngoài xa cực kỳ kinh hãi, không ngờ Ma Chủ và Huyền Hoàng lại có ân oán như thế, thực lực đương nhiên phải khủng khiếp.

Năm xưa y có thực lực muốn thành nhất đạo chi chủ trong Tiểu lục đạo, chắc phải là nhân vật không kém hơn những Ma Chủ, Thời Không đại thần, Độc Cô Bại Thiên, Quỷ Chủ.

Ma Chủ cười lạnh: “Để ngươi nhập chủ Tiểu lục đạo sao được.

Hắc, chúng ta chơi ván cờ thiên địa, phỏng theo đại Lục đạo, còn ngươi làm gì, lại định mang họa gieo cho kẻ khác, làm sao chúng ta dung chứa ngươi.”

Huyền Hoàng là lão bất tử của lão bất tử, nhất thân tu vi thâm bất khả trắc mà suýt bị bọn Ma Chủ suýt nữa phong ấn đến chết tại đệ tam giới, ân oán trong lòng đương nhiên sâu đậm, bèn lạnh lùng quát: “Nói lắm vô ích, hôm nay ta và ngươi kết liễu.”

“Được, hôm nay kết liễu hết.” Ma Chủ dù đối diện tam đại cao thủ mà vẫn hào khí xung thiên.

Lúc đó, sát khí vô tận trên không ngưng tụ thành một lá cờ, bay vào tay Huyền Hoàng, trải ra loạt soạt, liên tục chấn vỡ trời cao.

“Huyền Hoàng kì.”

“Là Huyền Hoàng kỳ giết cả ngàn vạn người.”

Ngoài xa, các thiên giai cao thủ sôi lên, tựa hồ ai cũng biết là hung kỳ đó.

“Ma Chủ thúc thúc, thu hồi Thái cực đồ về đi.” Lần đầu tiên Độc Cô Tiểu Huyên tỏ vẻ lo lắng.

“Không được, Luân hồi môn mới thành, không thể bỏ uổng.” Ma Chủ dứt khoát cự tuyệt.

“Ha ha…” Thời Gian chi thần và Không Gian chi thần cười vang, thấy Ma Chủ luyện thành thiên bảo mà không thể dùng, họ lại có thánh khí của Thời Không đại thần, Thái cổ cự hung Huyền Hoàng có tuyệt thế hung kỳ ác danh vang xa, Ma Chủ chết chắc.

Đương nhiên chính thực lực của Thái cổ cự hung Huyền Hoàng mới khiến họ an tâm hơn cả, y là một trong vài nhân vật đủ tư cách đấu với Ma Chủ.

“Không công bằng, các ngươi có thánh khí bảo vật, Ma Chủ thúc thúc lại không.

Hừ, ba người định liên thủ đối phó thúc thúc, ta phải tham chiến.”

Huyền Hoàng cười lạnh: “Hắc hắc, không phải nha đầu của Độc Cô gia sao, nghe nói phụ thân ngươi xong rồi, Ma Chủ lại sắp bị diệt, chắc không còn ai chống lưng cho ngươi nữa.”

Thời Gian chi thần lạnh lùng nói: “Hà, năm xưa Độc Cô gia đã tiêu tan, còn ai sợ các ngươi nữa.”

Không Gian chi thần cũng lạnh lùng cười vang, các thiên giai cao thủ ngoài xa thì thầm bàn luận.

“Vậy ư, Độc Cô gia chúng ta lâm vào cảnh đó rồi sao, thật sự là A Miêu, A Cẩu cũng dám đến cắn trộm rồi nhỉ?” Từ ngoài chân trời xa tít, một vùng mây đen điên cuồng bay tới, ma khí khủng khiếp tràn ra tứ phía, thanh âm lãnh khốc cực độ truyền ra: “Thiên Ma đến đây, để ta xem A Miêu, A Cẩu làm thế nào cắn trộm được.”

Mọi thiên giai cao thủ xôn xao.

Thiên Ma, quả nhiên là Thiên Ma! Con trai cả của Độc Cô Bại Thiên.

Một hắc phát thanh niên như lưỡi đao tuyệt thế xuất hiện giữa chiến trường.

“Đại ca.” Độc Cô Tiểu Huyên reo lên vui mừng xen lẫn kinh ngạc.

“Hừ.” Thiên Ma hừ lạnh.

“Hi hi, đại ca, không cần khóc khóc mếu mếu, muội rất nhớ huynh.” Độc Cô Tiểu Huyên cười rạng rỡ: “Đại ca, muội biết huynh vào đệ tam giới, nhưng tận hôm nay mới phát hiện hành tung, sau cùng huynh cũng tập hợp lại Thiên Ma thân được, chắc đã tìm lại được sức mạnh bị phong ấn.”

“Đã khôi phục.” Thiên Ma đáp lạnh lùng, bản tính y là vậy.

Y và Ma Chủ có oán nhưng phụ thân y và Ma Chủ lại là chí giao nên trong lúc này, y không hề do dự đứng về phe Ma Chủ.

Thiên Ma là con Độc Cô Bại Thiên, là đệ nhất ma sau thời Ma Chủ, y vừa đến khiến thực lực hai bên cân bằng hẳn.

“Cha…” Không Không ở ngoài chiến trường nháy mắt nhìn Thần Nam.

Thần Nam vuốt ve mặt nó, ra hiệu tránh xa mau.

Đoạn hắn lặng lẽ rút Độc Cô từ nội thiên địa ra.

Vừa bay ra đã vang lên tiếng hô kinh hãi.

Độc Cô Tiểu Huyên đến trước một bước, nói với vẻ kích động: “Đây là… đây là… xú tiểu tử ngươi tìm được ở đâu?”

“Từ Thần Ma lăng viên.” Thần Nam không tiện nói ra.

Lúc này cả Thiên Ma lãnh khốc vô tình cũng lộ vẻ kích động, nhìn Thần Nam chằm chằm.

Trong mắt Ma Chủ như lưỡi đao nhìn vào Thần Nam và Độc Cô.

“Đưa Độc Cô cho Ma Chủ thúc thúc.” Độc Cô Tiểu Huyên biết hiện tại không phải lúc hỏi nhiều nên đề nghị, đối phương là Thái cổ cự hung Huyền Hoàng mà Ma Chủ chưa phục hồi công lực, cũng không có bảo vật bên mình, đang cần thánh khí.

Thần Nam không do dự, quăng Độc Cô tới, Ma Chủ không chối, hiện tại y đang cần một thánh khí mà Độc Cô được coi là thí thiên hung khí, thích hợp với y hơn cả.

Hiện tại phe Ma Chủ thực lực không kém hơn, Ma Chủ mà có thí thiên hung khí, đấu với Thái cổ cự hung có Huyền Hoàng kì, thắng bại khó lòng nói trước.

“Tiểu tử ngươi là à.” Thời Gian chi thần và Không Gian chi thần lạnh lùng nhìn Thần Nam, lúc này cả hai mới chú ý đến cao thủ trẻ tuổi này.

Không hiểu sao cả hai đều có dự cảm không lành.

“Ta là người thay Thời Không đại thần đến đồi mạng các ngươi.” Giọng Thần Nam không cao, hết sức hòa hoãn, tiến từng bước tới.

“Xú tiểu tử ngươi…” Độc Cô Tiểu Huyên cảm giác Thần Nam quá cuồng vọng, hai người kia là những tổ thần không dễ trêu vào.

Ngoài xa, hơn trăm vị thiên giai cao thủ xôn xao, tiểu tử này lai lịch thế nào mà dám buông ra đại ngôn.

Ma Chủ cầm thí thiên hung khí, tỏ ra rất kích động, đoạn cười vang: “Ha ha… ha ha… không ngờ, không ngờ.” Xem ra y thực tâm cao hứng lẫn kích động.

Ai nấy nghi hoặc nhìn y nhưng y chăm chú nhìn Độc Cô hồi lâu mới ngẩng đầu lên nói với Độc Cô Tiểu Huyên và Thiên Ma: “Để y đối phó với Thời Gian chi thần và Không Gian chi thần.”

Thiên Ma nhìn Thần Nam chằm chằm, không nói gì, lùi lại ngay, Độc Cô Tiểu Huyên cũng hồ nghi nhìn y, lặng lẽ thoái lui.

Ngoài xa, các thiên giai cao thủ càng xôn xao, cảm giác vô cùng thắc mắc.

Hiện tại không có gì để nói, thực lực mới là đạo lý.

Ma Chủ cầm thí thiên hung khí lao vào Huyền Hoàng.

“Soạt, soạt.” Lá cờ trong tay Huyền Hoàng trải ra phá ta từng phiến hư không, hướng lên không, gạt hết mây mù để đại chiến cùng thiên cổ Ma Chủ.

Đó là trận chiến khủng khiếp nhất từ sau thời Thái cổ.

Lúc đó Thần Nam và Thời Không nhị thần quấn lấy nhau, so sánh ra, trận chiến này còn thu hút chú ý hơn trận thiên cổ đại quyết chiến trên không.

Ai cũng muốn xem Thần Nam lai lịch thế nào mà dám độc chiến hai vị chí thần!

Nhưng trận chiến này quá ư quỷ dị khiến những người quan chiến tưởng đang nằm mơ.

Lúc bắt đầu Thời Gian chi thần tung thời gian chi thi ra, Không Gian chi thần cũng sử dụng không gian chi trùy.

Xem ra cả hai không dám coi thường Thần Nam mà mang lòng cố kị hắn.

Nhưng hai thánh khí không có tác dụng gì với hắn, quanh mình cơ hồ là đầm lầy, sức mạnh thời gian và không gian gần như ngưng lại.

Hai thánh khí khác nào cá về biển lớn, không chịu khống chế mà muốn thoát khỏi hai vị thần để bay tới với Thần Nam.

“Đây là…”

“Chuyện gì vậy?”

Các thiên giai cao thủ ngoài xa đều nghi hoặc, nhất là những người về phe hai tổ thần, cảm giác hôm nay đã hỏng mất đại sự, muốn trừ diệt Ma Chủ chắc vô cùng gian nan.

“Chết tiệt, Thời Không bảo tàng đã bị kích hoạt.” Hai vị tổ thần gầm lên giận dữ, biến hẳn sắc mặt.

Thời Gian chi thi và Không Gian chi trùy hóa thành hai trái tim, định đột phá phong tỏa của họ mà đi.

Vùng không gian này đã triệt để hóa thành một đầm lầy đặc quánh, Thần Nam và hai vị thần đứng trong đó, thời gian và không gian tựa hồ bị phong tỏa.

Bất quá, Thần Nam chậm rãi di động về phía hai vị tổ thần.

Ai nấy tỏ vẻ không tin nổi, hắn chầm chậm giơ quyền phải lên đấm vào mũi Thời Gian chi thần.

Mọi con mắt trợn tròn xoe.

Thời Gian chi thần vội nhảy bật lên nhưng vừa di chuyển được một chút xíu thì “bịch”, máu mũi đổ xuống.

Các thiên giai cao thủ không dám tin vào mắt mình, Thời Gian chi thần tựa hồ bị sức mạnh phản thời gian chế trụ.

“Bịch.”

Một quyền cực chậm nhưng Không Gian chi thần bị đánh tím bầm mắt, trông như độc nhãn đại hùng miêu.

Lúc đó trên thinh không, trận thiên cổ chi chiến cũng bắt đầu, Huyền Hoàng phá thiên liệt địa, Ma Chủ uy chấn tầng không.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio