Hắc Báo dừng lại một cánh đồng cỏ bát ngát... những màu sắc tươi tắn của các loài hoa dại hòa quyện vào cơn gió thanh mát.
Nàng hớn hở lăn vào bãi cỏ xanh mướt... thích quá...
Lãnh Minh Dực thản nhiên nằm kế bên nàng, nghiêng đầu nhìn nàng.
" Nhìn ta làm gì? Ngắm cảnh đẹp nè!!!"_ Tay nàng chỉ lên bầu trời trong xanh.
" Nàng đẹp hơn chúng"
Nàng bất giác đỏ mặt... sao hắn lại sến thế nhỉ?!
Nàng nhớ lúc nàng ở thế kỷ , thỉnh thoảng bắt gặp vài cặp yêu đương, tối ngày cứ anh anh em em rồi nói mấy câu sến súa thế này... nàng nghe mà nổi cả da gà... nàng khinh thường!!!
Nhưng bây giờ... những lời nói mà nàng cho là "sến" lại được phát ra từ miệng Lãnh Minh Dực... tự nhiên nàng cảm thấy ngọt ngào
" Ta biết ta đẹp... nàng không cần nhìn ta như vậy a~"_ Hắn vô sỉ nói.
" Hứ!!! Không cho nhìn thì thôi"_ Nàng ngiêng người quay mặt đi.
Bỗng dưng nàng cảm thấy có luồng gió ấm thổi sau cổ nàng... hắn đang trêu nàng!!!
" Huynh.."_ Nàng quay phắt lại định cảnh cáo thì bất chợt chạm phải khuôn mặt đang phóng đại trước mắt nàng... nàng đứng hình...
Thình thịch thình thịch...
Môi hắn từ từ tiến gần rồi nhẹ nhàng chạm lên môi nàng...
Một cảm giác ấm áp xen vào khoang miệng nàng... Lưỡi hắn uốn lượn điêu luyện kéo theo lưỡi nàng mà đùa giỡn.
" Ưm..."_ Sao nàng lại phát ra âm thanh đáng xấu hổ thế kia... >_