Xin lỗi vì đã để m.n chờ lâu
Ta đang bệnh cộng với dạo này tinh thần không được tốt cho lắm nên không thể nhanh chóng moi ra ý tưởng cho truyện này được.
Nhưng m.n yên tâm!!! Không phải là ta giận hay buồn gì trong Wattpad đâu! (ta thì thường không giận ai lâu được khoảng - ' là quên à) nên sẽ không bỏ dở dang truyện này âu ^_^
Chỉ là... thời gian đăng chập mới sẽ khá lâu và không ổn định nên mong các độc giả hãy luôn trung thành với truyện của ta... đừng có bỏ rơi ta a~
Nào~ bắt đầu vào truyện thôi!!! Yeeeee~
........................................................................
Hửm?! Nàng đang ở đâu đây?
Xung quanh là những đám mây trắng bồng bềnh với nền trời xanh thẳm, đôi chân trần nàng đạp nhẹ lên nó... thật êm... thật mát...
Roẹtttt ầm ầmmm!!!
" Thần Nữ..."
Nàng giật mình ngước lên... sau đó trừng mắt cảnh giác nhìn "con mắt đen" hiện hữu trên cao. Con mắt to lớn đầy oai hùng và uy nghiêm đang chăm chăm nhìn nàng như một món đồ chơi thú vị.
Mặc dù nàng không biết nó là cái gì nhưng không hiểu sao trong lòng lại dấy lên cảm giác ghét bỏ và có chút lo sợ...
Quái!!!
Nàng mà lo sợ nó ư???
" Ngươi là thứ gì vậy?"_ Nàng nhíu mày hỏi.
" Hazzz... ngươi mặc dù không còn nhớ gì nhưng tính tình ngươi vẫn không đổi nhỉ?!"_ Âm thanh ồm ồm vang lên, "con mắt" cũng nheo lại.
" Tính tình ta sinh ra đã như vậy, không cần ngươi quản"
Làm như nó hiểu rõ nàng lắm vậy á!!!
Nàng vừa dứt lời thì một đạo thiên lôi tím đánh xuống nàng... thân thể nàng chợt nặng như chì không thể cử động được đành phải nhắm mắt chịu đau.
Thiên lôi trực tiếp giáng xuống đầu nàng, nàng đau đớn khụy xuống, tay ôm ngực, miệng hộc ra ngụm máu tươi.
Đây... không phải là mơ sao???
Cảm giác dòng điện chảy khắp cơ thể làm mọi tế bào co rút lại, cảm giác đau đến tận xương tủy, cảm giác toàn thân bất lực... tất cả nàng đều cảm nhận rất rõ ràng.
Chuyện này là sao? Tại sao nàng lại ở đây?
Không lẽ chỉ vì XXOO mà bị chết rồi bay đến nơi này!!!
Dường như "con mắt" ấy nhìn ra suy nghĩ của nàng...
" Yên tâm đi! Ngươi vẫn chưa chết, linh hồn ngươi ở đây còn thân thể ngươi đơn giản chỉ là ngủ thôi"
" Vậy tại sao ta lại đến đây?"
" Là ta triệu gọi ngươi tới"
" Gọi ta tới đây để làm gì?"
" Để giao cho ngươi vật này..."
Trước mặt nàng xuất hiện sợi dây đỏ có đính một viên đá trong suốt hình giọt nước.
" Đây là..."
" Thử thách của ta dành cho ngươi chính thức bắt đầu khi ngươi tròn tuổi, đây sẽ là tín vật chứng tỏ ngươi có thể vượt qua thử thách này hay không"
" Thử thách gì chứ???"_ Nàng trợn to mắt nhìn "con mắt"
" Thử thách từ tiền kiếp của ngươi... Thần Nữ à~"
Bỗng nhiên cả người nàng dần trở nên trong suốt... nàng sắp phải trở về sao?
Chậm đã!!!... nàng còn chưa hỏi hết mà!!!
" Khi ngươi đã quyết định tình cảm và câu trả lời của mình thì hãy đeo viên đá cho nam nhân mà ngươi chọn. Nếu thành công viên đá sẽ hóa xanh, các ngươi chính thức vượt qua thử thách và được sống cuộc sống mà các ngươi mong muốn. Ngược lại nếu viên đá hóa đỏ và vỡ ra, lúc đó các ngươi sẽ hồn phi phách tán, mãi mãi tan biến vào hư vô..."
Giọng nói lúc này nhỏ dần và vang vọng...
《 Hãy nhớ... thời hạn thử thách chỉ có ba năm... phải nhanh chóng tìm thấy Thần Tử - nam nhân định mệnh của ngươi...》
Nhạc Phượng Hy bừng tỉnh giấc... nhìn dáo dác xung quanh.
Đây là phòng của Lãnh Minh Dực...
Nàng cảm thấy bản thân đang cầm thứ gì đó... nàng từ từ mở bàn tay ra sau đó giật mình khi thấy viên đá nằm gọn trong bàn tay nàng.
Đó không phải là mơ!!!
Rốt cuộc đó là thử thách gì? Nếu không vượt qua thì sẽ hồn phi phách tán ư?! Còn có cái gì mà ba năm?! Không lẽ nàng chỉ được sống thọ không quá ba năm nếu không vượt qua thử thách này?!!!
Còn nữa...
Nếu nàng đeo viên đá này cho Dực thì sao?
" Nàng tỉnh rồi sao? Có đói không?"_ Lãnh Minh Dực bưng chậu nước ấm bước vào.
" Ừm..."_ Nàng giật mình lén giấu viên đá đi.
Nàng cần phải tìm hiểu thêm về lai lịch viên đá này... và cả lai lịch của "con mắt" kỳ lạ kia cùng với cái thử thách mà nàng không hề hay biết kia... mới được!!!
Linh cảm nàng mách bảo rằng... chuyện này không hề đơn giản như vậy... và nàng tuyệt đối không thể xem thường nó được!
........................................................................
Đế quốc Thương Vũ...
Đó là một quốc gia rộng lớn với ranh giới nổi tiếng là dãy Bạch Phong Sơn đầy hiểm trở ở phía bắc và phía tây đồng thời ở phía đông là vùng cảng biển lớn, được coi như là ngả tư thông thương giữa các nước với nhau.
Từ Minh Lãm đến Thương Vũ có thể được xem là gần nhất so với các nước còn lại. Đặc biệt khi chọn đường thủy để di chuyển thì càng rút gọn thời gian đến nơi hơn...
" A! Chúng ta sắp đến nơi rồi!!!"_ An Nhiên hơn hở đứng trước mũi thuyền, tay chỉ về phía bờ.
Tại cảng biển rất đông đúc với đa dạng những người từ nhiều phương khác đến đây trao đổi thương buôn...
Bỗng một đoàn quân lính đi tới...
" Các ngươi vừa mới nhập cảng ở đây, có giấy trình xét không?"_ Một vị tướng quân nghiêm nghị lên tiếng.
Nàng đứng ngoài tán thưởng... không ngờ nơi đây quân sự cũng rất vững.
Sư huynh Dịch Tư dẫn dắt cả đoàn đi đến trước đưa một cuộn giấy vàng được cột gọn bằng dây đỏ kèm theo đó là một tấm lệnh bài có khắc ấn ký đại diện của Minh Lãm đế quốc.
Vị tướng quân đó xem xét một chút rồi nhẹ gật đầu...
" Chào mừng đến Thương Vũ đế quốc, mọi người cứ tiến thẳng đến thành Lạc Linh để đăng ký thi đấu, ở đó sẽ có người sắp xếp nơi ở cho mọi người"
" Đa tạ"_ Dịch Tư chắp tay lịch sự cảm ơn. Sau đó phân theo vài người đi thuê xe ngựa để di chuyển đến Lạc Linh Thành trước khi trời tối.
" Không biết Ái Ny hiện đang ở đâu a?"_ An Nhiên hỏi.
" Nàng ấy là công chúa, lại là đại sứ của nước ta nên nàng ấy chỉ có thể ở trong nơi sang trọng, quyền quý, chuyên nghênh tiếp khách quý"_ Hiên Viên Ngạo nói
" Vậy chúng ta không thể gặp họ sao?"_ Vũ Hồng có vẻ buồn buồn. Nếu như vậy thì... Hoàng Thiên cũng không thể gặp sao?
" Chúng ta có thể gặp khi Tứ Đồ Quốc diễn ra"_ An Hiểu an ủi.
" Phải rồi! Họ cũng là thí sinh như chúng ta mà! Chắc chắn sẽ gặp lại thôi"_ An Nhiên reo lên... nàng sẽ nhanh gặp lại cái tên Bạch Khinh Lục đáng ghét kia thôi~ (t/g: ta thấy... có nhiều màu hồng đang bay a~ )
An Hiểu thở dài nhìn muội muội của mình... bản thân là tỷ tỷ song sinh với An Nhiên làm sao nàng không rõ trong lòng muội ấy đang nghĩ gì a~
Nàng hy vọng Nhiên Nhiên sẽ có một tình yêu tốt đẹp... nàng quay lại nhìn ba người đi phía sau...
Dương Hàn Long và Lãnh Minh Dực mỗi người một bên kèm Nhạc Phượng Hy đang vận nam trang đi ở giữa... lúc này sắc mặt nàng khá xấu.
" Nhạc... Phượng Hy... ngươi không khỏe sao?"_ An Hiểu đến gần hỏi han... nhưng lại bối rối không biết nên xưng hô như thế nào với Nhạc Phượng Hy đây?!
" Ta ổn chỉ là..."_ Nàng nuốt nước bọt.
" Nàng ấy không muốn đi xe ngựa"_ Lãnh Minh Dực lên tiếng nói thay.
" Nơi đây lại đông người nên không thể lấy linh thú ra mà cưỡi được"_ Dương Hàn Long tiếp lời.
Nhạc Phượng Hy gật đầu như gà mổ thóc... hai người họ như đi guốc trong bụng nàng a~ cái gì cũng hiểu nàng hết!!!
" Nhưng từ đây đến Lạc Linh Thành cũng khá xa nếu không đi xe thì sẽ không đến nơi kịp trước khi trời tối mất!!!"
Nhạc Phượng Hy buồn rầu lấy trong không gian một lọ thuốc... an thần.
Hay là nàng uống thuốc ngủ để ngủ say trên xe không biết gì hết rồi cứ việc đến nơi cần đến.
Chỉ là thuốc này không phải là tốt hoàn toàn a... nào là tác dụng phụ của thuốc, ảnh hưởng đến sức khỏe và tinh thần hay chẳng may nàng ngủ say quá mà bị ám sát thì sao???
Nhưng nghĩ đến việc leo lên chiếc xe lắc lư suốt chặng đường, bụng dạ nàng lại nhộn nhạo cả lên!!! >_