-Nhưng…cho người thật thà như anh và…hai cô bé này thấy hình dạng thật của tôi cũng không sao. Nhà thờ của Giáo Đình đã nhìn tôi bằng cặp tàn nhẫn ấy nhiều lần rồi. Thật khó để hiện hình toàn bộ. Xin lỗi, nhưng tôi chỉ cho mọi người thấy mỗi cánh tay thôi.
Horo nói, sau đó chồm về phía bố lúa mì, lấy ra một nắm lúa mì.
-Cô làm gì vậy?
Lawrence hỏi Horo khi thấy cô đưa nắm lúa mì vào miệng. Sau khi ăn xong nắm lúa mì, cơ thể Horo run rẩy liền hồi, cô ưởng ngực lên thở dốc, cánh tay trái cô nhanh chóng biến dạng, trở nên to lớn hơn, lông màu hạt dẻ mọc ra trên cánh tay to lớn ấy.
-Hơi méo mó một chút…
Đầy đủ nguyên hình cánh tay to lớn, móng vuốt màu trắng của một con sói, chỉ là hơi quá cỡ so với một con sói thông thường. Vẻ mặt Horo đỏ ửng vì gắng sức, mồ hôi đổ còn đọng lại trên mặt. Horo giữ một nũ cười khá không tự nhiên vì do mất sức, cô nói:
-Thế nào? Giờ anh tin rồi chứ.
Con ngựa phía trước cũng bị áp lực vô hình của Horo làm cho sợ mà nhảy lung lung.
Lawrence vừa nhìn, trong khi tay lấy ra bao đựng nước, Illyasviel và Evangeline lại gần cánh tay to lớn của Horo. Cả hai chạm vào nó, nhẹ nhàng.
-Ara~, hai đứa không sợ sao?
Horo thấy hai cô bé không ngần ngại chạm vào cánh tay dị thường của Horo nên bất ngờ hỏi.
-Nó là lông thú mà. Rất mềm, rất đáng yêu.
Illyasviel ngây thơ cười nói. Horo nghe thế lại nhìn sang Evangeline. Chỉ thấy Evangeline sắc mặt trắng bệch, sau đó cô bé lăn đùng ra xỉu tại chỗ. Hóa ra từ nãy giờ Evangeline cố gắng lấy hết dũng khí để thử chạm vào Horo, xong việc cô bé buông luôn.
-Eva-chan!
Illyasviel vội vàng lun lây Evangeline dậy.
Lawrence một bên lấy nước tưới lên đầu mình. Horo nhìn thấy và nói:
-Nếu anh nghĩ đây là ảo giác thì không sờ thử đi. Hai cô bé còn can đảm hơn anh đấy.
-Ờ…ờ…
Sau khi đã rửa mặt và chắc chắn mắt anh không nhìn nhầm, Lawrence định sờ cánh tay của Horo trong lúc tay run run.
-A!
Lawrence gần sờ được tay Horo rồi, Horo lại ngân lên, làm như cô xấu hổ vì điều đó vậy.
-Sao…sao thế?
Lawrence bất giác rút tay về và hỏi. Horo ngoắc đuôi mình về phía trước, bàn tay bên phải cầm lấy nó và che ở trước mặt, chừa lại một phần khuôn mặt nhìn Lawrence, cô nói:
-U. Nhẹ nhàng thôi anh nhé…
Horo xụ hai tai cáo mình xuống, vẻ mặt hồng hồng, mắt liếc nhìn Lawrence một cách vô cùng lừa tình.
Lawrence nghe vậy liền tức giận và nhìn thấy Horo cười vì đã chọc tức được anh, anh liền dứt khoát chạm vào cánh tay to lớn đầy lông lá của Horo. Illyasviel và Evangeline vỗ tay tán dương vì Lawrence thành công. Evangeline vừa được Illyasviel lay dậy từ trong cơn bất tỉnh nhân sự.
-Cô thật sự là Thần sao?
Lawrence bình tĩnh lại và ngồi xuống hỏi Horo, trong khi đó, Horo ăn vào một nắm lúa mì nữa. Cánh tay cô nhanh chóng thu lại hình dạng cũ, Horo cười nhìn Lawrence nói:
-Tôi chẳng là Thần thánh hay gì cả. Cơ thể tôi chỉ hơi quá to và tôi thông minh hơn đồng loại một chút thôi. Thấy thế nào?
-Tuyệt vời!
Illyasviel hô tán dương hết mình. Nhưng chỉ có mình Illyasviel là lên tiếng thôi, Evangeline là lạnh lùng girl rồi.
-Nhưng Horo chẳng phải hiện đang ở vùng Coatbridge hay sao? Chẳng phải Horo sẽ nhập vào người gặt ngọn lúa mì cuối cùng hay sao?
Lawrence nghi vấn hỏi.
-Fufufu, tôi là một Kenrou Horo. Tôi hiểu rõ giới hạn của mình. Đúng là người ta nói rằng tôi sống trên đồng lúa mì, và nếu không có lúa mì thì tôi không thể sống ở đó được. Và tôi thường ở trong ngọn llúa mì cuối cùng được gặt…Tôi thường giấu mình trong đó. Vì tôi khổng để cho con người nhìn thấy được. Nhưng cũng có ngoại lệ…
Horo nhấn mạnh phần cuối, khiến Lawrence chú ý lắng nghe hơn.
-Nếu có một bó lúa mì lớn hơn bó lúa cuối cùng được gặt, tôi có thể trốn vào đó mà không bị phát hiện. Đó là tại sao người ta nói Horo sẽ biến mất nếu con người quá tham lam gặt lúa.
Horo nói. Lawrence đã phát hiện thứ gì, sau đó quay về phía bó lúa mì.
-À. Đó là lý do vì sao anh là vị cứu tinh của tôi. Không có anh thì tôi không thể trốn đi được.
-Chẳng biết có nên trả đống lúa này về làng không nữa, họ sẽ lo lắng vì Nữ Thần của họ đã biến mất…Tôi biết người dân ở vùng này đã lâu rồi, tôi không muốn nhìn thấy họ lo lắng.
Lawrence cười khoanh tay tự băn khoăn.
-Không…không thể…Anh đang nói dối phải không?
Horo lại một lần nữa hào quang lấp lánh e thẹn. Làm cho Lawrence khựng người lại, anh ta quay lại nhỏ mọn nói:
-Tôi…tôi không biết.
Lawrence liếc mắt nhìn Horo trong khi quay mặt đi. Vẫn khuôn mặt lừa tình:
-Anh không…cứu tôi thiệt ư?
Lawrence bị dính thính một lần nữa, anh ta xoay cả người đi, quay về chỗ lái của mình. Illyasviel nhịn cười từ nãy giờ cuối cùng hết nhịn được, bung miệng cười ha hả.Evangeline nhìn Illyasviel với cặp mắt không hiểu.
-Eva-chan không hiểu sao?
Illyasviel vừa cười vừa lau nước mắt đọng trên mắt của mình. Evangeline lắc lắc đầu ngây thơ.
-Là như vầy….
Illyasviel bắt đầu quá trình đầu độc Evangeline ngây thơ, Illyasviel nâng gộng kính của mình mà chúng ta không biết nó từ đâu lòi ra, như một giáo sư chỉ giáo Evangeline về tình yêu….
Về phần Illyasviel, cô bé không hề trong sáng nữa đâu, còn nhớ Hoàng Kim Thánh Nữ chứ? Illyasviel vốn là nhân bản hoàn hảo của bà ta, cho nên khi Hoàng Kim Thánh Nữ biến mất, đã để lại rất nhiều thứ cho Illyasviel, nhất là phần kiến thức. Trong đó có kiến thức về mảng tình cảm hài hước này.
Sau đó Evangeline mặt đỏ chót, cuối cùng cô bé thành công bị đầu độc, may là cô bé không tò mò, mà là tức giận, có lẽ cô bé khá nghiêm túc về chuyện này.
Horo nhìn Evangeline, cười thoải mái. Lawrence cuối cùng bình tĩnh lại và quay lại nhìn Horo mặc tiếng cười của Illyasviel.
-Tôi muốn hỏi cô một câu.
Lawrence nghiêm túc nói. Horo gật đầu đồng ý.
-Neu cô rời khỏi đây. Chẳng phải lúa ở vùng này sẽ không mọc nữa sao? Cô không nghĩ đến chuyện đó à?
Lawrence nói. Horo nghe và im lặng không đáp lại. Lawrence thấy lạ nên lại hỏi tiếp:
-Sao thế?
-Dù cho tôi không ở làng đó thì mùa thu hoạch vẫn diễn ra.
Horo khó chịu nói. Lawrence nói:
-Thế sao?
Horo chỉ bấu vào đống lông thú và nói lại với tâm trạng không vui:
-Tôi đã ở ngôi làng đó lâu rồi, lâu đến mức có thể sánh ngang với số lông trên đuôi của tôi. Có thời gian, họ bắt đầu tăng diện tích trồng lúa mì, dù cho tôi hoàn toàn không đồng tình. Anh biết không? Tôi từng hứa với chàng trai trẻ rằng sẽ giúp làng luôn bội thu…
Đang yên đang lành, Horo chợt to giọng:
-VÀ TÔI VẪN GIỮ LỜI HỨA!
-Tôi là con sói sống trên đồng lúa mì, và lúa mì không thể mất ưu thế trước các loại cây tròng khác. Như đã hứa, lúa mì ở đây luôn thượng hạng. Nhưng có lúc đất ở đây quá kém, tôi không thể giúp được gì. Đó là cái giá phải trả vì đã làm cạn kệt vùng đất này. Nhưng ngược lại, họ lại bảo rằng chính tôi đã nguyền rủa họ. Tôi dẵ từng muốn rời khỏi đấy vào lúc đó. Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi nghĩ tôi đã hoàn thành tốt lời hứa của mình rồi…
Toàn bộ quá khứ của Horo được cô tường thuật lại. Horo thở dốc vì tức giận. Lối suy nghĩ của con người không bao giờ thay đổi ngay cả ngày xưa cho đến thời hiện đại, có đổi, nhưng chỉ suy giảm chứ không biến mất. Có bao giờ chịu nhận lỗi của mình trong khi có người khác chịu tội thay mình chứ.
Illyasviel đã quay về mode moe của mình và Evangeline cũng khôi phục. Hai cô bé nghe Horo nói, cũng đồng cảm. Horo vẫn còn chưa hả giận, cô đắm mình trong đống lông thú kia, lầm bầm:
-VẬY MÀ HỌ VẪN CỨ TIẾN TỚI VÀ LÀM THEO CÁCH CỦA MÌNH. NƠI NÀY ĐÃ KHÔNG CẦN TÔI TỪ LÂU RỒI. NGAY CẢ HỌ CŨNG KHÔNG CẦN ĐẾN TÔI NỮA.
Lại một lần nữa không kiềm chế cơn sôi máu bao nhiêu năm qua, Horo tức tối to giọng. Cả người cô run lên vì giận.
Illyasviel và Evangeline đến ngay kế bên, cả hai ngồi xuống xoa xoa đầu cô. Lawrence suy nghĩ một chút, nhìn Horo đang khóc, gãi đầu, thở dài.
-Ma~ ai đúng, ai sai, ta nên bỏ qua.
Lawrence cười nói. Horo xoay mặt sang nhìn Lawrence một chút, rồi xoay mặt đi nơi khác, nhận lỗi vì quá sức nóng giận.
-Tôi hiểu được tâm tư của cô. Nhưng nếu rời làng, cô sẽ đi đâu?
Lawrence nói. Nghe được như vậy, Horo phe phẩy tai của mình. Rồi ngồi dậy nhìn lên trời đêm đầy sao, rồi cô nói:
-Tôi muốn trở về phương Bắc. Nơi tôi sinh ra Yoitsu. Tôi không biết đã bao lâu rồi. Nhưng tôi thực sự muốn trở về. Nhưng vì nó ở quá xa, tôi muốn chu du một chuyến. Nhiều năm trôi qua, nhiều thứ đã thay đổi. Tôi muốn tận mắt chứng kiến.
Horo thành thật nói. Illyasviel và Evangeline nghe mà cảm động. Sau đó Horo quay lại nhìn Lawrence cười nói:
-Nếu anh không đem bao lúa này trả về Coatbridge và giải tôi đến nhà thờ, tôi sẽ đi với anh. Anh là lái buôn đúng không?
-Tôi không thể quyết….
Lawrence nhướng một bên mày nói, đang nói giữa chừng thì bị Illyasviel lên tiếng:
-Tất nhiên là được rồi. Lawrence-san rất tốt bụng đấy. Mới gặp bọn em một lần mà tin tưởng bọn em nhiều lắm đấy.
-Hô~ đúng như vậy sao?
Horo cười nghi ngờ.
-Dĩ nhiên là không rồi. Illya-chan. Em làm ơn đừng nhoi nhoi nữa.
Lawrence cười khổ.
-Ji~ em muốn xem chuyện tình của hai người thôi mà. Anh thậm chí không ngại xem cơ thể Horo-san kìa.
Illyasviel cười nói.
-Chuyện tình?!
Lawrence chợt giật mình, đỏ mặt. Horo cười sặc sụa. Evangeline thì đỏ mặt khi nói về vấn đề tình yêu này.
-Dù sao, tôi tin vào con mắt nhìn người của mình. Anh không phải loại người có thể từ chối giúp đở người khác, tôi lại càng không tin anh là kẻ máu lạnh. Hai cô bé là ví dụ điển hình.
Horo cười nói.
-Illya-chan và Eva-chan chỉ là người thường mà thôi.
Lawrence chối.
-Ồ. Người thường mà anh nói là ai trong số hai cô bé đó?
Horo cười Lawrence.
-Không lẽ…không lẽ một trong số hai em ấy không phải người sao?
Lawrence đổ mồ hôi nhìn chằm chằm Illyasviel và Evangeline. Khiến cho cả hai cô bé của chúng ta ôm nhau, run run. Evangeline thì run thật đấy, Illyasviel giả ngu thôi, cô là pháp sư, để lộ thân phận thì toi đời.