lúc này Tiền Thế Kiệt đang ngồi chơi cờ Aden với lão Pole ngoài cửa tiệm , còn Isbel thì ở bên cạnh bưng trà bưng nước , ngoài ra còn phụ trách cầm quạt phủi mát cho anh ta . nhưng trông vẻ mặt của cô ta vừa phủi quạt vừa cằn nhằn . e rằng đó là công việc rất miễn cưỡng thì phải .
Mặc dù dạo gần nay cô ta đã thay đổi cách nhìn đối với Tiền Thế Kiệt , nhưng cũng chỉ ngừng lại ở giai đoạn “ không cảm thấy khó ưa” mà thôi , nên lúc này bắt cô ta làm những công việc như cô vợ đảm đang . đã vậy còn nhìn thấy bộ mặt hể hả của anh ta trong lúc được Isbel phục vụ , cô ta không dùng cây quạt quất thẳng vào mặt của Tiền Thế Kiệt đã là giỏi kềm chế lắm rồi .
Lúc này nhìn thấy người đàn ông trung niên bước vào , hỏi tới tên mình . Tiền Thế Kiệt có chút bất ngờ , ngơ người hồi , đứng bật dậy , gượng cười nói : “ tôi chính là Tiền Thế Kiệt đây . ông là ….”
người đàn ông trung niên vẫn vô cùng lịch sự , khẽ cúi người , từ tốn nói : “ chào ngài , tôi tên là Aeron . thiếu gia nhà tôi rất ngưỡng mộ tài năng của ngài , nên đã phái tôi tới đây mời ngài tới làm khách tại toà dinh thư của thiếu gia tôi đấy ạ !”
Chương : vào thẳng vấn đề
Nghe thấy người đàn ông trung niên nói rằng mời mình đi làm khách tại toà dinh thư của thiếu gia nhà ổng . Tiền Thế Kiệt cũng có chút bất ngờ : ngưỡng mộ tài năng của mình ? đùa à ! mình thì có tài năng cái quỷ quái gì chứ ? chẳng qua chỉ là do may mắn đấy thôi , chẳng phải trong trận chung kết mình đã bị Cadic đánh thê thảm tới nỗi ba mẹ cũng không nhận ra sao ?
mang theo dòng suy nghĩ đó , Tiền Thế Kiệt ngượng cười nhún vai nói : “ vị thiếu gia mà ông vừa nói là ai ? tôi chẳng biết gì về anh ta cả !”
Người đàn ông trung niên lập tức ngẫng đầu lên , mang theo giọng điệu rất tự hào nói : “ thiếu gia của tôi là thương nhân rất có tiếng ở đế đô . do lần này được lãnh chúa của thành Katanga mời tới dự lễ khánh thành công trình xây dựng đô thị , vừa đúng lúc trong thành lại tổ chức đại hội võ thuật ở địa phương . thiếu gia của tôi cũng có mặt tại sân vận động để theo dõi các trận đấu của mùa giải lần này . sau khi tận mắt chứng kiến những biểu hiện của ngài trong giải đấu , thiếu gia của tôi tỏ ra rất mến mộ tài năng của ngài , nên đã quyết định phái tôi tới đây mời ngài ghé thăm toà dinh thư của người . hy vọng ngài không từ chối lời mời lịch sự này chứ nhỉ !”
Mến mộ ? mến mộ những cảnh mình bị người ta đánh cách thê thảm à ?? Tiền Thế Kiệt cười khẩy . không nói năng gì cả .
Nhìn thấy Tiền Thế Kiệt chỉ cười khẩy không nói năng gì cả , người đàn ông trung niên bắt đầu có chút sốt ruột , trên trán đã bắt đầu xuất hiện những hạt mồ hôi , cúi người nói : “ thưa ngài , xin ngài nhất định hãy ghé thăm toà dinh thư của thiếu gia tôi ạ ! thiếu gia tôi nói rằng , nếu như không thể mời ngài tới ghé thăm , ngay cả tôi cũng đừng có trở về gặp mặt người nữa …. Tôi van xin ngài , xin ngài hãy nhận lời ạ !!”
à há ! định đánh vào tấm lòng thương hại của mình đây mà . dòng suy nghĩ đó chỉ khẽ chớp qua , bỗng nhiên , trong đôi mắt của Tiền Thế Kiệt nhấp nháy tia sáng ranh ma , mỉn cười nói : “ cái này ….. thiếu gia nhà ông có chuẩn bị sẵn bữa tiệc thịnh soạn , sơn hào hải vị , những chai rượu ngon … ngoài ra , còn có người đẹp trợ hứng không ????”
nghe thấy Tiền Thế Kiệt hỏi thế , Isbel đứng ở bên cạch lập tức sắc mặt trầm xuống , hừ mạnh cái, phóng ánh mắt khinh bỉ về phía anh ta . Tiền Thế Kiệt làm như không biết gì cả . chỉ mỉn cười nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên .
Chỉ thấy người đàn ông trung niên dường như vừa thở phào nhẹ nhõm tiếng , dùng tay lau lau mồ hôi trên trán , cười nói : “ vâng , những thứ đó tất nhiên là không thể thiếu khi tiếp vị khách quý như ngài . xin ngài hãy yên tâm , thiếu gia của tôi đã chuẩn bị bữa tiệc tiếp đón rất sang trọng , tuyệt đối không làm ngài phải thất vọng đâu ạ .”
nghe ông ta nói thế , trên môi của Tiền Thế Kiệt lập tức nở nụ cười ranh ma , há há cười nói : “ tuyệt ! vậy ông đợi tôi chút nhé ,để tôi vào phòng thay bộ đồ khác vào rồi sẽ đi với ông .”
nói xong , không thèm để ý tới vẻ mặt bất mãn của Isbel , trực tiếp quay vào trong phòng thay đồ .