-Em có vui không?
Đình Thâm bên môi khẽ cong lên lời nói tuy lạnh nhạt nhưng không phải không có tình cảm như xưa.
-Anh vui thì em sẽ vui.
Đình Thâm càng cong môi lên thêm như đạt được ý muốn.
Nhảy được vài phút Sầm Kỷ Dương đã bước ra sàn nhảy cùng với Tô Mị, nhân lúc phải vươn tay ra Sầm Kỷ Dương đưa tay nắm lấy tay Y Anh đồng thời nhẹ nhàng đẩy Tô Mị xoay người rơi vào lòng Đình Thâm.
Tráo đổi bạn nhảy thành công.
Sầm Kỷ Dương giữ chặt tay Y Anh, vừa khiêu vũ vừa nói: “Y Anh, tôi là Kỷ Dương đây.”
Mặc dù anh cố gắng thế nào cô vẫn im lặng lạnh lùng nhìn anh, cái nhìn này đâm vào tận tim anh.
Sau đó là đoạn xoay người một vòng rồi ngã người ra sau, Sầm Kỷ Dương đỡ người cô còn chưa kịp để cô đứng dậy thì cô đã bị kéo khỏi vòng tay anh sau đó Tô Mị được trả về cho anh.
Đình Thâm nhìn Sầm Kỷ Dương lạnh lùng lại càng đắc ý.
Còn chưa bao lâu lợi dụng lúc đoạn nhảy phải Y Anh được Đình Thâm ôm eo bế lên xoay một vòng, Sầm Kỷ Dương vừa bắt kịp lúc cô được đặt chân xuống đã giơ tay xoay người ôm eo cô về phía mình, đồng thời đẩy Tô Mị thay thế chỗ cô.
Lần này vừa giành được người còn chưa hỏi được bao lâu Đình Thâm hoàn toàn nổi giận nhưng vẫn giữ sắc mặt băng lãnh buông Tô Mị ra đến chỗ Sầm Kỷ Dương, Đình Thâm không giành Y Anh mà lần này là nắm lấy hai tay Sầm Kỷ Dương xoay qua khiêu vũ với mình.
Màn này được chứng kiến bởi biết bao cặp mắt, không tránh được lời ra tiếng vào.
Tô Mị nhìn hai người họ lại di chuyển con ngươi đến người Y Anh, sau đó đi qua bên đó kéo tay cô đi khỏi phòng tiệc.
Đình Thâm và Sầm Kỷ Dương không chú ý đến, họ tiếp tục khiêu vũ nhưng ánh mắt còn lạnh hơn băng ở Nam Cực.
-Giành người yêu của em trai là không tốt.-Đình Thâm lạnh lùng nói
-Dùng thủ đoạn đê tiện thì đừng nói đến việc người khác giành đi là xấu xa.-Sầm Kỷ Dương khinh bỉ
Bọn họ không ngừng nói khích nhau, nói là khiêu vũ nhưng chính là cuộc đánh nhau ngầm.
-Cậu dám làm hại Y Anh, tôi nhất định không tha cho cậu.
-Tôi và cô ấy sống rất hạnh phúc, vì sao phải hại cô ấy.
-Kẻ như cậu tốt nhất đừng yêu ai...
Đình Thâm cười rét buốt buông tay Sầm Kỷ Dương ra, ánh mắt trở nên đỏ ngầu.
-Đừng để chúng ta đánh nhau ở đây.
Sau đó chỉ một cái giơ tay bình hoa phía sau anh đã vỡ tan tành khiến mọi người đều giật mình hoảng sợ.
Khiêu vũ cùng dừng lại, phòng tiệc một lần nữa sáng trưng.
Sầm Kỷ Dương mỉm cười lạnh lùng, đưa ánh mắt hời hợt nhìn Đình Thâm: ”Chuyện của chúng ta, hôm nay không giải quyết được. Tôi còn có việc khác.”
Sau đó đã nhanh như chớp mà biến mất.
Đình Thâm ánh mắt dần dịu lại trở thành màu đen, lúc này tìm Y Anh đã không thấy cô đâu nữa vừa lúc định rời đi tìm cô đã bị Mộc Miên giữ lại đi vào phòng nghỉ riêng.
Mộc Miên ngồi trên ghế sô pha nhìn anh.
-Từ khi nào cậu dễ dàng bị kích động như vậy?
-...
Đối với sự truy hỏi của bà, anh chỉ im lặng.
-Cậu thật sự đã giết nó rồi dùng máu cứu nó sống chứ?
-Không lẽ bà không tin?-anh lạnh lùng liếc mắt nhìn bà
-Cậu nên nhớ làm việc lớn không được nhân từ.
-Bao gồm đem con mình ra để đoạt vương quyền? Bà yên tâm, tôi sẽ không phá đi sự tham vọng của bà.
Lòng anh sớm đã lạnh lẽo, đối mặt với người mẹ ruột này ngoài những hình ảnh tra tấn khắc nghiệt dã man kia ra thì với anh chẳng còn gì nữa.
-Cậu biết là tốt, nếu cậu phản bội ta, đừng nghĩ ta không dám giết cậu.
-Tôi biết bà dám.
Anh nhìn bà không hề có tình cảm giữa người con đối với mẹ mình chỉ là ánh mắt dửng dưng đến lạnh lùng.
-Tôi còn có việc.
Anh nói xong đã xoay người đi ra ngoài, Mộc Miên cũng chỉ lạnh lùng cao ngạo như một nữ vương thật thụ còn anh giống như không phải con ruột mình.
. . .
Tô Mị dẫn Y Anh ra hành lang yên tĩnh xa nơi diễn ra vũ hội, Tô Mị xoay người nhìn Y Anh chăm chăm.
Từ lúc cô xuất hiện, Tô Mị đã rất ghen tị với cô.
-Y Anh, cô biết không? Tôi từ nhỏ đã được đưa vào cung điện sống, tôi ở bên cạnh Đình Thâm mấy trăm năm nay cũng chưa từng nhìn tôi một lần.
-Năm đó nhìn thấy anh ấy, mặc dù sự lạnh lùng của anh ấy làm tôi và những người khác không dám đến gần. Lúc nãy tôi đã rất đau khổ khi nhìn thấy cô có thể chạm vào anh ấy
Dù Tô Mị có nói gì Y Anh vẫn đứng nguyên không nhúc nhích tựa như một bức tượng không hơn không kém.
Lời nói Tô Mị uất nghẹn đau lòng tột độ nhìn Y Anh, vừa ganh tị vừa bi ai. Tô Mị thà rằng anh cứ mãi lạnh lùng như vậy, không ai có thể lay chuyển được anh.
-Cho nên, cô đừng trách tôi, tôi không muốn đâu, Y Anh.
Tô Mị rút ra một con dao bạc giơ lên hướng tới Y Anh.
.
Sầm Kỷ Dương cùng Đình Thâm đi tìm Y Anh khi cả hai vừa vặn đứng đối diện nhau đột nhiên lồng ngực nhói đau đưa tay lên sờ thử.
Cả hai cảm thấy rất kì lạ nhìn nhau một lúc cảm giác đau đớn lại tăng thêm.
Tay đặt trên lồng ngực siết lại sau đó đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm đôi mắt cũng chuyển sang đỏ thẫm.
-Y Anh...
Cả hai đồng loạt gọi tên cô.
.
Vân Du bỏ chạy trên dãy hành lang yên tĩnh vừa đi vừa ngoáy đầu nhìn về sau như sợ ai đó đuổi theo không cẩn thận mà chạm phải ai đó.
Lúc ngẩng đầu trước mặt cô ta đã là một người phụ nữ đầy quyền quý kiêu ngạo.
Ánh mắt bà ta còn lãnh đạm hơn cả Đình Thâm.
-Cô là ai?
Vân Du nhíu mày hỏi ngược lại: “Còn bà là ai?”
Diêu Ngôn đi theo phía sau hơi nhăn mày, dường như nhận ra gì đó.
-Cô là con người? Vì sao đến được đây?
Vân Du hơi e dè lo sợ nuốt nước bọt ánh mắt đảo qua lại tìm cớ nói.
-Cô nói đi, tại sao cô lại biết chỗ này mà đến?-Mộc Miên đánh ánh mắt lạnh lùng hỏi
Vân Du vội biện minh: “Tôi không có ý gì xấu đâu, tôi gấp gáp như vậy là khi nãy, khi nãy tôi nhìn thấy...”
-Cô thấy cái gì?
Vân Du ánh mắt lóe sáng lên như đạt được ý muốn.
.
Sầm Kỷ Dương và Đình Thâm cùng nhau chạy đi tìm Y Anh, phát hiện cô nằm ngã trên nền gạch bên cạnh là máu đang chảy ra thành một vũng đỏ tươi nhìn đến chói mắt.
-Y Anh.
Bọn họ có chút hốt hoảng chạy tới đỡ người cô dậy.
-Y Anh, mau tỉnh lại. Cô không được chết.
Sầm Kỷ Dương gắt gao ôm cô không ngừng lay chuyển người cô, nhìn thấy cô toàn thân đầy máu nằm bất tỉnh anh đã rất sợ hãi.
Đình Thâm vừa chạm vào cô đã bị Sầm Kỷ Dương gắt gao hất tay Đình Thâm ra, ánh mắt anh trở nên đỏ sẫm lãnh khốc.
-Đừng động vào cô ấy.
Tay Đình Thâm rơi vào không trung không phản bác hay nổi giận.
Người thấy đau lòng cũng không phải chỉ mình Sầm Kỷ Dương...
Sầm Kỷ Dương bế cô lên toan đưa cô đến bệnh viện hoàng gia chữa trị cho ma cà rồng trong hoàng tộc thì đã gặp Mộc Miên, Diêu Ngôn đang đi cùng Vân Du.
Sầm Kỷ Dương mặc kệ vừa định bế cô ẵm đi qua bọn họ đã bị Mộc Miên chặn lại: “Là ai làm?”
-Chuyện ai làm sẽ tìm ra sau, tôi không có thời gian nói với bà.
Sầm Kỷ Dương lạnh lùng vừa định bỏ đi lại bị Diêu Ngôn lên tiếng ngăn lại.
-Kỷ Dương, đem cô ấy về cung điện, tôi sẽ chữa trị cho cô ấy.
Sầm Kỷ Dương có vẻ không đồng tình là mấy nhưng nghĩ lại Diêu Ngôn dù sao cũng là pháp sư, cô ấy chữa trị sẽ an toàn hơn nên đành gật đầu cùng Diêu Ngôn đi trước.
Đình Thâm từ phía sau tiến lên dừng trước mặt Mộc Miên ánh mắt chăm chú quan sát Vân Du.
-Vì sao cô ta lại ở đây?
Mộc Miên cười nhạt nói: “Cô ta nói biết người đã làm Y Anh bị thương.”
. . .
Sầm Kỷ Dương bế cô lên giường sau đó né sang một bên để Diêu Ngôn xem vết thương của cô.
Diêu Ngôn đưa tay sờ lấy miệng vết thương ngay bụng cô mày cũng nhíu lại.
-Là bị dao bạc đâm, rất sâu. Tôi sẽ cầm máu giúp cô ấy nhưng mà...
Diêu Ngôn đang nói dừng lại lấp lửng làm Sầm Kỷ Dương thêm sốt ruột.
-Nhưng mà làm sao?
-Tôi cần phải hỏi rõ Đình Thâm một vài chuyện, như vậy tôi mới biết làm sao cứu cô ấy.
-Tôi đi tìm cậu ta, cô chăm sóc cô ấy giùm tôi.
Sầm Kỷ Dương nói xong đã nhanh chân đi ra ngoài.
Diêu Ngôn cười cười nhìn Y Anh nằm trên giường ra vẻ ghen tị: “Cô thật may mắn.”
Diêu Ngôn từng nghĩ rằng khoảng cách giữa hai người có thể rất gần, chỉ cần một người cố gắng bước đến gần đối phương thì sẽ nhích gần cả hai lại nhưng mà lại quên mất, một người bước đến người kia chưa chắc đã đứng yên.
Một người cố gắng thôi không đủ.
.
Sầm Kỷ Dương đi đến sãnh lớn trong cung điện nhìn thấy Đình Thâm định đi đến chỗ Đình Thâm thì phát hiện còn có Mộc Miên và Vân Du.
-Đình Thâm.
Bây giờ anh không quan tâm gì cả ngoại trừ sự an nguy của Y Anh.
Đình Thâm quay đầu nhìn Sầm Kỷ Dương đang đến gần mình, nói trước: “Có người nhìn thấy kẻ đã đâm Y Anh.”
Sầm Kỷ Dương sửng sốt một hồi rồi nhanh chân bước đến liếc đến chỗ Vân Du: “Là cô nhìn thấy?”
-Phải.-Vân Du mỉm cười nói
-Tôi không biết nên tin lời của cô hay không?
Vân Du mím môi hai tay nắm lại, lúc nào Sầm Kỷ Dương cũng đối đầu với cô ta.
Lúc này Tô Mị vừa ở ngoài đi về vừa bước vào hơi nhìn bọn họ một lát mới đi về phòng mình.
Vân Du khóe môi nhếch lên tay giơ lên chỉ về một hướng lớn giọng nói: “Chính là cô ta.”
Bước chân Tô Mị dừng lại quay đầu lạnh lùng nhìn Vân Du: “Cô nói cái gì?”
Vân Du cười hất mái tóc ra sau nói: “Là cô đã đâm Y Anh, chính mắt tôi nhìn thấy.”
Tô Mị mặt đen kịt la lên biện minh: “Cô vu khống, tôi đâm Y Anh lúc nào.”
-Khi đó cô ở hành lang cầm dao đâm Y Anh, cô dám nói cô không có?
Lời nói Vân Du vô cùng chắc nịch khẳng định là do Tô Mị, Sầm Kỷ Dương và Đình Thâm đều nhìn Tô Mị ánh mắt không khỏi hoài nghi cùng lạnh lùng.
Tô Mị sắc mày tái mét nói: “Đình Thâm, em không có đâm cô ấy, quả thật em có lấy dao ra có ý định đó nhưng mà...”
Tô Mị còn chưa nói dứt lời đã bị một sức mạnh vô hình làm té ngã lên sàn, Tô Mị nhìn Đình Thâm gương mặt bi ai.
-Em thật sự không có làm, anh tin em đi.
-Cô vừa thừa nhận bản thân khi đó có rút dao ra, cô bảo tôi làm sao tin cô?
Đình Thâm sắc mặt thâm trầm vô tình giơ tay lên sau đó cả người Tô Mị đã bị đưa lên cao cổ cũng bị bóp lại.
Sầm Kỷ Dương vẫn còn hoài nghi lời nói của Vân Du liếc sang thấy nụ cười đắc thắng của cô ta không khỏi nhíu mày nhìn thấy Đình Thâm sắp bóp chết Tô Mị liền ra tay ngăn lại.
Tô Mị từ trên cao ngã xuống hít thở lấy lại không khí đau lòng nhìn Đình Thâm, bây giờ ngay cả cảm giác Tô Mị cũng không cảm thấy gì ngoại trừ trái tim đang từ từ vụn vỡ.
Anh không tin cô, anh còn muốn giết chết cô. Tình yêu mấy trăm năm nay của cô dành cho anh cứ thế mà bị đạp vỡ.
-Người đâu.-Mộc Miên lúc này mới lên tiếng hô lớn
Ngay sau đó hai người áo đen che kín cả mặt xuất hiện quỳ một chân xuống kính cẩn chờ bà ra lệnh.
-Đem Tô Mị nhốt vào ngục.
Tô Mị không kêu oan hay phản kháng bởi vì ngay lúc này lòng cô đã quá lạnh lẽo, Đình Thâm không tin cô, cô còn cố giải oan cho bản thân làm gì.
Hai vệ binh tuân lệnh giữ lấy Tô Mị đem giam vào ngục.
Mộc Miên nói: “Tô Mị làm sai ắt phải trừng trị, Y Anh bây giờ đã thế nào rồi?”
Sầm Kỷ Dương sực nhớ ra chuyện quan trọng liền nắm lấy tay Đình Thâm: “Diêu Ngôn có chuyện muốn hỏi cậu.”
Đình Thâm hiểu rõ chuyện này sớm muộn cũng bại lộ, nhưng mà quá nhanh.
-Chúng ta đi.-Đình Thâm nói sau đó đã rời đi không thèm nói gì thêm
Sầm Kỷ Dương nhìn Vân Du chốc lát, quay sang có lòng nhắc Mộc Miên: “Con người không phải ai cũng không có tâm cơ, một khi có tâm cơ còn hơn cả ma cà rồng.”
Sau đó đã đi mất.
Vân Du căm tức siết tay nhìn Sầm Kỷ Dương chỉ hận không thể loại cái gai này ngay lặp tức.
-Kỷ Dương nói rất đúng, nhưng mà phải xem con người đó có khả năng hay không? Cô muốn ở lại bên cạnh tôi?
Vân Du gật đầu, bổ sung thêm: “Tôi muốn giống như bà, ai nấy đều phải nể phục tôi.”
-Tham vọng rất lớn, ta rất thích những người có tham vọng. Chỉ cần cô nghe lời ta thì mọi chuyện sẽ như ý cô mong muốn.
Vân Du đạt được ý muốn mỉm cười hài lòng vô cùng, ánh mắt lộ ra tia nham hiểm.