Sầm Kỷ Dương và Đình Thâm mở cửa đi vào phòng, Diêu Ngôn đã giúp Y Anh cầm máu băng bó vết thương bị đâm phải, nhìn thấy hai người Diêu Ngôn dẫn họ đi ra ngoài ngồi vào ghế sô pha.
-Tôi muốn anh chắc chắn với tôi rằng cô ấy không phải như những gì anh nói với nữ hoàng.
Đình Thâm im lặng không trả lời.
Diêu Ngôn thầm liếc nhìn anh, nói tiếp: “Anh im lặng tức là những gì anh nói đều gạt bà ấy, anh căn bản chưa giết cô ấy rồi dùng máu mình cứu sống lại, anh cho ấy uống thuốc thôi miên?”
Rốt cục Đình Thâm cũng trả lời: “Phải.”
Sầm Kỷ Dương nhăn mày nhìn Đình Thâm.
Bởi vì Đình Thâm uống máu Y Anh sau Sầm Kỷ Dương nên chỉ còn cách giết chết cô sau đó lại dùng máu của chính anh cứu sống cô trở lại lúc đó cô sẽ trở nên vô hồn hoàn toàn nghe lời anh. Đình Thâm giết không được, là không thể xuống tay nhưng anh biết một khi không giết cô Mộc Miên sẽ không bỏ qua nên anh đành lợi dụng thuốc thôi miên làm cô bị mình khống chế mong có thể qua mặt Mộc Miên.
Bà ta đã bị anh gạt, hoàn toàn tin lời anh nói. Nhưng mà bây giờ bị Diêu Ngôn phát hiện rồi.
-Tôi mong anh sẽ nói không phải.
-Ý cô là sao?-hai anh kích động hỏi
Diêu Ngôn nói: “Bởi vì cô ấy bị Đình Thâm cho uống thuốc thôi miên, ý thức bị mất đi nên khi bị dao bạc đâm phải lâm vào nguy kịch, não không hoạt động lấy được ý thức nên bây giờ lâm vào tình trạng hôn mê bất tỉnh.”
-Vậy còn cách nào không?
-Có. Đánh thức ý thức của cô ấy, bây giờ cô ấy đang bị giam ở trong giấc mơ của chính mình. Nhưng việc này rất nguy hiểm, nếu các anh không thể đánh thức cô ấy, bản thân các anh cũng sẽ bị giam ở trong đó.
-Tôi đi.-cả hai đồng loạt lên tiếng
-Nếu hai anh đều muốn đi, vậy thì chúng ta hãy kiếm chỗ nào đó thật an toàn không ai có thể làm phiền, nếu hai anh đột nhiên bị làm tỉnh thì sẽ tổn thương đến thân thể có khi sẽ chết.
-Đến chỗ chú Uông Tôn đi, nơi đó ít ai biết huống chi có chú ấy bảo vệ chúng tôi.
-Được. Vậy thì chúng ta chuyển cô ấy đi.
Quyết định xong Đình Thâm liền bảo Sầm Kỷ Dương đưa Y Anh đến chỗ Uông Tôn trước còn mình ở lại nói chuyện riêng với Diêu Ngôn.
Đình Thâm căn dặn: “Diêu Ngôn, cô cứ bình thường ở bên cạnh bà ấy, đừng nói cho bà ta biết về việc tôi đã nói dối bà ta nếu không tôi sợ sẽ không cứu được Y Anh.”
-Tôi biết. Sau khi giúp hai người vào giấc mơ của cô ấy, tôi sẽ quay về, sau ba ngày tôi sẽ quay lại. Có gì tôi sẽ kêu Tô Mị đến canh chừng tiếp.
Đình Thâm vừa nghe đến tên Tô Mị thì ánh mắt đen hiện lên tia lạnh lẽo cực độ: “Đừng nhắc đến cô ta, chính cô ta đã đâm Y Anh.”
Diêu Ngôn vừa nghe xong kinh hoảng nhìn anh, Diêu Ngôn có thể tin Tô Mị ghen tị có lòng muốn giết Y Anh nhưng mà Tô Mị sẽ không độc ác đến mức sẽ ra tay.
Tô Mị yêu Đình Thâm nhưng sẽ không làm như vậy.
Nhìn thấy Diêu Ngôn như muốn giải thích, Đình Thâm đã lên tiếng cắt ngang ý nghĩ đó: “Sau khi giúp Y Anh tỉnh lại, tôi sẽ xử lí cô ta sau. Diêu Ngôn, cô ta đã bị nhốt vào ngục đừng nghĩ sẽ cứu thoát cô ta được.”
-Chắc chắn là có hiểu lầm. Là ai nói?
-Chính là cô gái con người đi cùng các người khi nãy.
-Cô ta? Vậy ra chuyện cô ta nói riêng với nữ hoàng là chuyện nhìn thấy Tô Mị đâm Y Anh? Không thể, tôi phải hỏi cho rõ cô ta, cô ta có khi nhìn nhầm.
-Chính Tô Mị cũng thừa nhận đã lấy dao ra đâm Y Anh, còn gì để hỏi? Tôi cũng nói cho cô biết, Mộc Miên rất thích Vân Du.
Hai con người đều có lòng tham vọng quyền lực xa hoa khi gặp nhau chắc chắn sẽ rất hợp, nhưng hai người này ngoài mặt là đồng đội mà trong lòng mỗi người đều toan tính cho bản thân.
Diêu Ngôn im lặng, không được việc này cô nhất định phải điều tra cho rõ, Diêu Ngôn tin chắc Tô Mị không phải hung thủ.
- - -
Khi Sầm Kỷ Dương đem Y Anh đến chỗ Uông Tôn, Uông Tôn đã khẩn trương để Sầm Kỷ Dương đưa cô vào mật thất ở dưới lòng đất trong biệt thự của mình.
Mật thật này rất lớn đến tận ba phòng, Uông Tôn mở cửa phòng bên trái để bọn họ vào.
Đặt Y Anh nằm lên giường, Sầm Kỷ Dương ngồi xuống bên giường đưa tay vén tóc cô.
-Chú cần một lời giải thích để hiểu hết chuyện này.-Uông Tôn ngồi xuống ghế dựa nhìn Sầm Kỷ Dương
Sầm Kỷ Dương không xoay qua vẫn chăm chú quan sát tình hình của cô, bàn tay vuốt ve tóc cô.
-Cô ấy bị Tô Mị dùng dao bạc đâm, Đình Thâm trước đó lại cho cô ấy uống thuốc thôi miên nên tạm thời mất đi ý thức rơi vào giấc mơ của bản thân cô ấy tạo ra.
-Cho nên...
-Cho nên cháu và Đình Thâm sẽ vào giấc mơ đó đánh thức cô ấy, lúc mặt trời lặn ngày thức ba kể từ lúc chúng cháu bước vào mà vẫn không làm cô ấy tỉnh thì ngay cả cháu và Đình Thâm đều bị nhốt trong đó.
-Trong quá trình hai cháu đi vào giấc mơ, không ai được làm phiền đến thân xác hai cháu nên tìm ta?-Uông Tôn nghe thấy từ từ hiểu ra
-Phải, chỗ của chú là nơi thích hợp nhất mà cháu nghĩ đến đầu tiên, với lại Mộc Miên sẽ không tìm đến đây gây phiền phức với chú.
-Chú cũng đoán ra người cản trở cứu Y Anh là Mộc Miên.
Tay Sầm Kỷ Dương đang vuốt tóc cô dừng lại quay đầu nhìn Uông Tôn: “Chú biết rồi sao?”
-Hai hoàng tử cùng uống máu của thánh nữ, kẻ uống sau lại là Đình Thâm, cháu nói xem Mộc Miên sẽ để yên cho ngai vị bị cháu cướp đi sao?-Uông Tôn nhướn mày hỏi
-Vậy chú có muốn làm người thứ ba không?
-Bây giờ cháu còn có tâm trạng đùa sao? Chú đây yêu Y Anh cũng sẽ không giết cô ấy để cô ấy trở thành một người không hồn vô cảm xúc, như vậy chỉ là chiếm đoạt, chú thích chiếm đoạt tự nguyện.
-Hả, thế nào là chiếm đoạt tự nguyện?
-Mặc dù ép buộc nhưng vẫn tự nguyện. Để xem, với kẻ được cô ấy yêu như cháu sao lại cần chiếm đoạt hay tự nguyện chứ?
Bị Uông Tôn nhìn thấu, Sầm Kỷ Dương chỉ bật cười: “Chú, chú đã gần năm trăm năm tuổi sao còn sáng suốt như thế?”
-Thằng nhóc này, ý cháu chê chú già chứ gì? Chú nói cho cháu biết, khi Y Anh tỉnh lại chúng ta tranh giành công bằng, đừng nghĩ cô ấy thích cháu thì cháu có thể làm càn.
Sầm Kỷ Dương cười lớn gật đầu: “Được, Đình Thâm cũng tham gia. Ba chúng ta cạnh tranh công bằng.”
-Được.
Bên ngoài cửa Đình Thâm vừa vặn nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, rốt cục cũng chỉ im lặng nhìn cánh cửa trắng xóa kia không bước vào trong.
.
Ngày hôm sau mọi người đều đầy đủ có mặt trong phòng mật thất của Uông Tôn, Diêu Ngôn nhìn Sầm Kỷ Dương và Đình Thâm hỏi lại một lần nữa.
-Hai anh chắc chắn rồi chứ?
-Bất quá chúng tôi cùng cô ấy sống ở trong mơ, thế giới thực này còn đáng sợ hơn.-Đình Thâm cười lạnh nói
-Đừng nói gỡ, tôi muốn cả ba người đều bình bình an an quay trở về.-Diêu Ngôn nhíu mày quở trách
-Nếu không phải cần người bảo vệ thân xác các cháu thì ta cũng vào trong đó rồi.-Uông Tôn làm mặt bất mãn nói
-Trước mặt trời lặn ngày thứ ba, bọn cháu nhất định tỉnh lại.-Sầm Kỷ Dương hứa
Diêu Ngôn đi đến trước mặt Sầm Kỷ Dương, dịu dàng nhắc nhở: “Anh nhất định phải cẩn thận, trong giấc mơ sẽ gặp nhiều trắc trở.”
-Tôi biết rồi.
-Này pháp sư, cô chỉ lo cho Kỷ Dương, không lẽ có tình cảm với nó?
Bị Uông Tôn hỏi, Diêu Ngôn lúng túng cười liền biện bạch: “Cháu vẫn chưa kịp nhắc Đình Thâm nữa, chú đừng nói đùa.”
Thấy Uông Tôn không truy hỏi tới Diêu Ngôn thầm thở phào trong lòng, Sầm Kỷ Dương hơi nhìn Diêu Ngôn một lúc rồi cũng đi đến bên giường cùng Đình Thâm nằm cạnh Y Anh.
Hai anh nằm hai bên cô, nhắm mắt lại.
-Tôi bắt đầu đây.
Diêu Ngôn nói đồng thời giơ tay lên phát ra một ánh sáng xanh hướng đến ba người bọn họ đang nằm trên giường.
Vài giây sau thứ ánh sáng kia mờ dần rồi vụt tắt, Diêu Ngôn hạ tay xuống xoay qua nhìn Uông Tôn nói:
-Bây giờ họ đã đi vào giấc mơ của cô ấy, chú đừng để họ bị người khác tác động vào thể xác của họ.
-Yên tâm, ngay cả một cọng tóc cũng không bị tổn hại.
Diêu Ngôn nhẹ gật đầu lúc này quay đầu nhìn Sầm Kỷ Dương một lát.
-Có gì mà phải giấu, muốn nói thì nói đi.
Lời lẽ của Uông Tôn làm Diêu Ngôn giật mình vẻ mặt lúng túng nhìn anh, ẩn ý của Uông Tôn, cô nghe qua đã hiểu nhưng không nghĩ lại bị Uông Tôn nhìn ra.
-Cháu đi đây.
Uông Tôn nhìn Diêu Ngôn đi khỏi bên môi chỉ nhẹ cong lên, sau đó Tiểu Tinh chạy vào phòng lên nằm lên đùi anh.
-Tiểu Tinh, mày xem, Diêu Ngôn thật ngốc rõ ràng là yêu nhưng lại giấu giếm. Chí ít ta đã nói ra.
-Meo meo.
Tiểu Tinh kêu lên hai tiếng sau đó cái đầu nhỏ cọ cọ vào áo của anh.
-Tao nói cho mày biết, mày không được lười biếng nữa, sau này phải đi quanh nhà kiểm tra có kẻ nào muốn xâm phạm vào đây không, nghe chưa?
Tiểu Tinh bất mãn nhảy xuống sau đấy quay đi hất cái mông lên đi ra ngoài.
-Riết rồi mày là chủ nhân chứ không phải tao.
Uông Tôn xì mũi phất phất tay sau đó nhìn đến giường lớn ánh mắt quan sát Y Anh.
-Y Anh, em nhất định phải tỉnh lại, nếu không tôi không biết bản thân sẽ thế nào?
Một Khiết Khiết đủ làm anh đau lòng đến chết đi, xuất hiện Y Anh làm cuộc sống anh có thêm sức sống nếu cô xảy ra chuyện anh không biết sẽ ra sao!?