Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Về phủ thái tử với ta!" Lần này, giọng của Nam Cung Kình dịu lại.
Nhưng Lăng Kỳ Tuyết không để mình bị ép buộc, không nói đến Nam Cung Kình ba phen mấy lần muốn đẩy nàng vào chỗ chết, thù hận giữa bọn họ khá sâu, dù là Nam Cung Kình chưa từng đắc tội với nàng, nàng cũng không thích hắn nam nhân tự cho là đúng như vậy.
Lăng Kỳ Tuyết khẽ vung, hất tay Nam Cung Kình ra: "Tốt nhất không nên chọc tới ta, nếu không, ta không ngại trên cái thế giới này có nhiều ngu ngốc!"
Thần thức ngưng tụ thành tia bay ra khỏi thức hải đánh vào thức hải của Nam Cung Kình.
Đầu của Nam Cung Kình đau nhói một trận, nghĩ không buông tay cũng khó tìm được hơi sức dư thừa kéo Lăng Kỳ Tuyết.
Hai tay của Nam Cung Kình ôm đầu, khổ sở cuộn thành tròn vo, thị vệ đi theo thấy thế rối rít rút kiếm về phía lẫn nhau.
"Tránh ra!" Lăng Kỳ Tuyết lạnh lùng nói, cấp bậc của nàng đã đến Nguyên Tướng sơ kỳ, những thị vệ này mới là cấp bậc Nguyên Tướng hậu kỳ, không cần công kích tinh thần lực, không dùng độc dược, nàng cũng có không dưới năm loại phương pháp có thể đánh ngã bọn họ.
Mặt mấy thị vệ lộ vẻ chần chờ, không dám đưa ra quyết định, Nam Cung Kình nhức đầu đến gần tắt thở, cũng không có tinh lực dư thừa để nói cái gì nữa.
Lăng Kỳ Tuyết áy náy cười với Lâm Vĩnh Cửu một tiếng, đi ra khỏi dược phòng Lâm La, hôm nay còn muốn đưa phương pháp luyện chế Phục Nguyên Đan giao cho Lâm Vĩnh Cửu, trợ giúp địa vị của hắn ở Lâm gia càng thêm vững chắc, lại bị Nam Cung Kình phá hư.
. . . . . .
Trong lòng Lăng Kỳ Tuyết có rất nhiều nghi ngờ, suy nghĩ một chút trực tiếp đến phòng đấu giá Như Ngọc, tìm được Nam Cung Ngọc, mờ mịt hỏi: "Ngươi nói trên cái thế giới này có chuyện chết đi sống lại hay không?"
Nam Cung Ngọc được Lăng Kỳ Tuyết chỉ giáo mấy chiêu sau đó tài luyện đan tăng lên rất lớn, coi nàng như sư phụ mà tôn kính.
Câu hỏi của Lăng Kỳ Tuyết hắn tự nhiên hấp ta hấp tấp trả lời: "Theo ta được biết thì không có!"
Lăng Kỳ Tuyết suy nghĩ hồi lâu vẫn suy nghĩ không ra kỳ lạ trong đó, ngay lập tức bỏ qua: "Ngươi tìm cho ta mấy quyển sách về Hoằng Đại Lục."
Mặc kệ Nam Cung Kình là làm như thế nào thì hắn thật sự vẫn còn sống, còn khiến quốc chủ hạ thánh chỉ muốn nàng làm thái tử phi.
Đây mới là chuyện khiến Lăng Kỳ Tuyết chán ghét!
Không muốn khoanh tay chịu trói, nàng phải hiểu rõ hơn về cái thế giới này, hiểu rõ phong thổ Chu quốc về sau dễ dàng chạy trốn.
Nhà của nàng vốn là không ở chỗ này, trời đất bao la, nơi nào không phải nhà chứ.
Sau khi hạ quyết tâm, Lăng Kỳ Tuyết đã trở lại trong sân nhỏ yên tĩnh đọc sách, có vẻ xem Nhất Thiên Thư, mới có kiến thức chuẩn xác với thế giới này.
Hoằng Đại Lục là một đại lục bị rừng rậm bao quanh, rừng rậm bát ngát phân cái đại lục này trở thành bốn bộ phận, nhưng không phải chia đều, mà là chia làm bốn bộ phận lớn nhỏ không đều, Nam Lăng Quốc là một phần nhỏ nhất ở trong một phần tư bộ phận.
Bộ phận này có bốn quốc gia, Nam Lăng, Đông Tấn, Bắc Việt, Tây Tĩnh, trong đó Nam Lăng quốc lại là quốc gia nhỏ nhất trong bốn quốc gia này.
Mẹ nó!
Nhìn đến đây, Lăng Kỳ Tuyết nhịn không được châm chọc, rốt cuộc nàng đến là thế giới yếu không nền tảng như thế nào!
Bộ phận nhỏ nhất, quốc gia yếu nhất.
Lại xem Nhất Thiên Thư, Lăng Kỳ Tuyết có hiểu biết sơ bộ với thế giới này, còn cẩn thận ghi nhớ tuyến đường chính liên lạc chủ yếu giữa các nước, rồi để xuống chỗ thư tịch giới thiệu, chuyên tâm nhìn bộ sách lấy được từ chỗ Song Cơ Thanh Xà.
Trong vài cuốn sách có ba bản là ghi lại về đan phương, còn có ba bản là về khống chế lửa.
Lăng Kỳ Tuyết vốn là có 《 cổ y ngàn phương 》, bộ sách ghi lại đan phương đánh đồng với việc làm vô bổ, gần như không có ích với nàng.
Nhưng bộ sách ghi lại thủ pháp khống chế lửa cũng khiến Lăng Kỳ Tuyết mở rộng tầm mắt, trong đó tích lũy phương pháp khống chế lửa và trận pháp khống chế lửa nàng càng mới nghe lần đầu.
Ham học hỏi như khát nước khiến cho Lăng Kỳ Tuyết mất ăn mất ngủ, ôm bộ sách xem ba ngày, xem xong bộ sách nội dung quan trọng đã nhìn qua là không quên được, lúc này nàng mới nhớ đến ba ngày mình cũng không có chính thức ăn một bữa cơm rồi.
Ở trong Thế Giới Hỗn Độn có quả dại nàng tiện tay lấy xuống trong Ma Vân rừng rậm, ăn quả dại ba ngày, Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy vị chua loét lên cao, rửa mặt rồi ra cửa, bắt đầu điên cuồng càn quét thức ăn ngon.
Lăng Kỳ Tuyết không biết là, ở lúc nàng đóng cửa đọc sách mấy ngày, cả Giáo La Thành đều sôi trào!
Tin tức mười lăm tháng sau Thái tử lấy phế vật của phủ Lăng đại tướng quân như là mọc cánh, trong một đêm truyền khắp Giáo La Thành, phố lớn ngõ nhỏ mọi người châu đầu ghé tai ở đây nghị luận chuyện này.
May ở thế giới này không có tờ báo cũng không có máy chụp hình ... Các sản phẩm cao cấp, cũng có rất ít người biết hình dáng Lăng đại tiểu thư lớn lên ra sao, Lăng Kỳ Tuyết vừa lòng đi trên đường, cũng không cần lo lắng bị người đuổi theo, còn có thể thỉnh thoảng nghe mọi người ba năm một đám nghị luận mình, chân mày thanh tú nhăn thành một dây thừng.
Nam Cung Kình này muốn ồn ào kia ra, đầu tiên là thánh chỉ, giờ lại là dư luận, cứ như vậy muốn kéo phế vật là nàng này vào trong trận doanh của hắn?
. . . . . .
Quét thức ăn ngon nửa ngày, Lăng Kỳ Tuyết đỡ cái bụng tròn vo đi đến phòng đấu giá Như Ngọc.
Nam Cung Ngọc gần như là nhảy đến trước mặt của Lăng Kỳ Tuyết, nôn nóng sốt ruột hỏi: "Đại tiểu thư ngươi thật muốn gả cho thái tử ca ca?"
"Ngươi nghe được tin đồn ở đâu, không thể nào." Lăng Kỳ Tuyết im lặng mắt trợn trắng, đi đến phòng nghỉ ngơi miễn cưỡng dựa vào trên ghế bành.
"Nhưng mọi người ở đây đều nghị luận, ngay cả. . . . . ." Ngay cả phụ hoàng đều hạ thánh chỉ.
Lời nói của Nam Cung Ngọc còn chưa nói hết đã bị Lăng Kỳ Tuyết chặn ngang: "Ta quản hắn khỉ gió với ai như thế nào, ta không thích gả thì sẽ không gả, ta nói một mình ngươi đấng mày râu không lo luyện đan làm ăn, ngược lại làm nghề cẩu tử, nhàm chán không nhàm chán!"
"Lập trường của ta rất kiên định, chính là đứng ở phía ngươi, sao lại là chó chứ!" Nam Cung Ngọc nghiêm trang.
Lăng Kỳ Tuyết ngẩn ra, ngay sau đó cười lên ha hả, nàng nhất thời nhanh miệng quên cái thế giới này không có câu nói cẩu tử.
"Còn cười, ta vội muốn chết ngươi còn cười được, ngươi không phải không biết, nhỏ đến lớn thái tử muốn có được đồ còn chưa từng thất bại!"
Thật đúng là hoàng đế không gấp thái giám đã gấp, Lăng Kỳ Tuyết tác phong nhẹ nhàng, Nam Cung Ngọc lại gấp đến không chịu được.
Nam Cung Ngọc vẫn luôn đứng ở phía bên nàng, nếu gả cho thái tử, sau này sẽ là người của thái tử, thật vất vả mới tìm được một bằng hữu thật tâm thật ý với hắn, lại đột nhiên có một ngày nghe nói nàng muốn gả cho kẻ địch, lòng của Nam Cung Ngọc khỏi phải nghĩ có bao nhiêu khó chịu.
"Ngươi cũng nói là đồ, nhưng mà ta lại là người?" Lăng kỳ Tuyết thong thả vui vười, thiếu chút nữa thì nói mình không phải thứ gì rồi!
"A?"
Nam Cung Ngọc cũng sững sờ, nghĩ đến gì đó đột nhiên cười lên.
Đúng nha, từ lúc hắn bắt đầu biết Lăng Kỳ Tuyết, nàng nói qua có cái nào mà không làm được, nàng dựa vào lực lượng yếu ớt của mình chưa từng bị người quản chế, ngược lại là hắn thật sự quá lo lắng.
Dáng vẻ nữ tử tự tin khoa trương tươi cười đang nở rộ ở trước mắt của hắn, Nam Cung Ngọc tin tưởng, chỉ cần là nàng không muốn gả, cũng không ai có biện pháp gò bó nàng.
Nàng chính là con chim tự do tự tại trên bầu trời, trời cao biển rộng, giương cánh bay lượn.
Làm người ta ghét nhất là không phải gặp ngươi kẻ đáng ghét nhất, mà là lúc đang ngươi trò chuyện vui vẻ với bằng hữu, thì kẻ đáng ghét nhất xuất hiện!