Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Lăng Kỳ Tuyết và Nam Cung Ngọc nói một chút làm ăn như chuyện hay việc lạ cười đến bụng cũng rút, mềm nhũn nằm trên ghế bành.
"Các ngươi đang làm gì!"
Than bùn!
Giọng nói lạnh lùng vang lên, cửa phòng nghỉ ngơi bị người từ bên ngoài đá một lực mạnh mở ra, mặt của Nam Cung Kình còn đen hơn đáy nồi, vẻ mặt giận dữ, trong mắt lộ ra sát khí.
"Ta nghĩ chúng ta đang làm gì không đến lượt thái tử ngươi quản!" Lăng Kỳ Tuyết không lạnh không nhạt hừ một tiếng.
"Ta là vị hôn phu của ngươi!" Nam Cung Kình nói xong rồi bước qua , một tay xách Nam Cung Ngọc lên.
Có kinh nghiệm hai lần bị tinh thần lực của Lăng Kỳ Tuyết công kích, Nam Cung Kình lại không dám kéo nàng, ngược lại xuống tay với Nam Cung Ngọc có thực lực yếu hơn, mới chuẩn bị ném Nam Cung Ngọc ra khỏi phòng nghỉ ngơi đã bị Lăng Kỳ Tuyết bắt được cánh tay.
Trong lòng Nam Cung Kình vui vẻ, đây là muốn cò kè mặc cả với hắn.
Ai ngờ còn không chưa vui mừng đủ, lại bị thần thức của Lăng Kỳ Tuyết công kích lần nữa.
Mỗi lần thần thức của Lăng Kỳ Tuyết công kích Nam Cung Kình đều vừa đúng lúc, vừa có thể khiến cho hắn cảm thấy khổ sở, lại không đến nỗi để cho hắn biến thành kẻ ngu.
Nam Cung Kình theo bản năng che đầu, Nam Cung Ngọc mất đi kiềm chế đứng lên lần nữa, lần đầu tiên như một người đàn ông dũng cảm nói chuyện với Nam Kình: "Thái tử ca ca, Lăng đại tiểu thư thích tự do!"
Đây là hắn nhiều ngày nay hiểu rõ Lăng Kỳ Tuyết, từ trong lời nói cử chỉ của nàng mà biết được.
"Ta nói Tam hoàng tử ngươi nói chuyện với một con trâu, hắn có thể nghe hiểu sao?" Lăng Kỳ Tuyết khẽ nói một câu khiến Nam Cung Kình tức giận đầu bốc khói.
Nghĩ hắn đường đường là thái tử một nước, lại bị Lăng Kỳ Tuyết nói thành một con trâu!
Lăng Kỳ Tuyết thật đúng là dám nói mà!
Ba lần bốn lượt chống đối hắn, vốn cho là trên danh nghĩa là vị hôn thê của hắn, Lăng Kỳ Tuyết sẽ đứng ở phía hắn, nghe hắn sai khiến, nào biết lại hại hắn nghiêm trọng hơn, trước kia mỗi lần gặp mặt thì thuộc hạ chết, bây giờ mỗi lần gặp mặt thì công kích thần thức của hắn, mặc dù hắn không biến thành kẻ ngu, nhưng mà ai biết có để lại di chứng hay không?
Rốt cuộc Nam Cung Kình là người tàn nhẫn, ác độc với người khác, với mình thì ác hơn, cho dù Lăng Kỳ Tuyết khinh thường hắn, hắn vẫn phải cột nàng vào bên cạnh, chờ đợi ngày khác nàng ở dưới hắn mà phóng túng, dùng thực lực cường đại của nàng trợ giúp hắn ổn định ngôi vị hoàng đế Nam Lăng quốc, thậm chí là dẫn theo Nam Lăng quốc nghiền áp ba quốc gia khác, khiến cho Nam Lăng quốc trở thành đứng đầu tứ quốc.
Nam Cung Kình nghĩ khá xa, Lăng Kỳ Tuyết lại chỉ muốn đuổi con ruồi này đi.
"Ném hắn ra ngoài!" Lăng Kỳ Tuyết nói với Nam Cung Ngọc.
Thấy Nam Cung Ngọc thành công hóa đá ngay tại chỗ, Lăng Kỳ Tuyết mới phát hiện nàng ra lệnh cho một hoàng tử, cười hắc hắc rồi tự mình ra tay.
Vén tay áo lên, nắm lấy cổ áo của Nam Cung Kình rồi dắt ra ngoài.
Nam Cung Ngọc sợ không ít, nếu Nam Cung Kình trở về kể khổ với hoàng hậu, hoàng hậu sẽ ở trong hoàng cung tìm mẫu phi của hắn gây phiền toái!
"Lăng đại tiểu thư, có chuyện gì thương lượng là được!" Nam Cung Ngọc ngăn Lăng Kỳ Tuyết lại.
"Thương lượng cái gì, ta biết rõ ngươi đang nhớ đến cái gì, nếu ngươi không thể nghiền ép Nam Cung Kình, hoàng hậu trong hoàng cung vẫn có thể khi dễ mẫu phi ngươi, đây là một thế giới nhìn thực lực, không muốn bị khi dễ thì phải khiến quả đấm luyện thành cứng rắn, ai dám xâm phạm thì cường thế đánh hắn trở về!"
Lăng kỳ tuyết một tay đẩy Nam Cung Ngọc, kéo Nam Cung Kình ra ngoài, đi đến cửa phòng đấu giá Như Ngọc, một nắm ném ra ngoài.
Đầu của Nam Cung Kình đau như muốn nổ tung, không có lực phản kháng chút nào đã bị ném ra, đau khổ rên rỉ.
Lăng Kỳ Tuyết giơ ngón tay giữa lên với hắn, rồi hạ xuống: "Là một nam nhân mà nhằm vào ta, mà không phải tố cáo với mẫu hậu ngươi trả thù lên người của mẫu phi Nam Cung Ngọc, nếu như ngay cả đội trời đạp đất cơ bản nhất đều không làm được, thì cho dù ngươi cũng không có tư cách làm phu quân dự bị ta của, chừ đừng nói chi là trượng phu!"
"Còn có về sau không cho phép phái người coi chừng phòng đấu giá Như Ngọc và dược phòng Lâm La Đại, nếu không để cho ta biết có người theo dõi hành tung của ta, ta sẽ giúp ngươi quét sạch những người không nghe lời này!"
"Không cần cảm ơn ta, tên của ta gọi là Lôi Phong!"
Lăng Kỳ Tuyết ngẩng đầu ưỡn ngực, một cước đạp lên người Nam Cung Kình rồi nghênh ngang rời đi.
"Ưm!" Ánh mắt của Nam Cung Kình thoáng qua một tia phức tạp, không đuổi theo, đầu của hắn vẫn còn đau dữ dội nên không có hơi sức đuổi theo.
Đợi đến khi Lăng Kỳ Tuyết đi xa, thị vệ của hắn mới đến trễ, đở hắn lên, trở lại phủ thái tử.
. . . . . .
Tiểu viện của Lăng Kỳ Tuyết có một vị khách không mời mà đến.
Vứt bỏ Nam Cung Kình, Lăng Kỳ Tuyết đến dược phòng Lâm La Đại tìm Lâm Vĩnh Cửu, dạy hắn thủ pháp luyện chế Phục Nguyên Đan có độ cao tinh khiết, hơn nữa giao đan phương cho hắn.
Lâm Vĩnh Cửu cảm động giữ lại lệ nam nhi, lúc này bày tỏ cho dù Phục Nguyên Đan không phải tự tay nàng luyện chế, về sau mỗi một viên Phục Nguyên Đan hoặc là Thăng Nguyên Đan bán ra, cũng sẽ chia cho Lăng Kỳ Tuyết một phần, đồng nghĩa với Lăng Kỳ Tuyết ngồi chờ lấy cổ phần.
Chỉ là Lăng Kỳ Tuyết từ chối, tiện tay cầm tay dạy hắn, nhìn Lâm Vĩnh Cửu luyện chế ra Phục Nguyên Đan có độ tinh khiết khá cao, mới rời khỏi dược phòng Lâm La Đại.
Mới về đến tiểu viện, đã nhạy bén phát giác cửa bị người mở ra.
Theo bản năng cho là Nam Cung Kình, dù sao chỗ này chỉ có Lâm Vĩnh Cửu biết, mà nàng mới từ chỗ Lâm Vĩnh Cửu trở lại, không thể nào là hắn, vậy cũng chỉ có người Nam Cung Kình phái đi theo dõi nàng.
Ý niệm vừa động, Vân Sát Tán ở trong tay, Lăng Kỳ Tuyết cẩn thận đi vào.
Trong sân đứng một nhóm người!
Đến cướp bóc cũng không cần trận chiến lớn như vậy chứ!
Trong một đám người, có một nữ nhân mặc rất là cao quý, ngồi ở trên ghế cao quý mình đưa đến, hai mắt nhắm nghiền, vừa nhìn đã biết là người đứng đầu.
Lăng Kỳ Tuyết chưa từng thấy qua hoàng hậu trông như thế nào, cũng có thể đoán được nữ nhân này chính là đương kim hoàng hậu của Nam Lăng quốc.
Nhi tử không đạo lí, làm mẫu thân tới trợ uy?
Hoặc là nhiều lần ngược đãi nhi tử, làm mẫu thân đến đòi cách nói?
Không ngoài hai loại khả năng này.
Biết rõ đối phương là ai, Lăng Kỳ Tuyết Tâm lại ước chừng có tính toán, từ từ đi đến trước xích đu, đặt mông ngồi lên trên, lung lay mấy vòng, nói: "Ơ, hôm nay gió gì thổi, lại đưa Phượng Hoàng thổi vào trong sân nhỏ của ta vậy, thật đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này!"
Nói vẻ vang cho kẻ hèn này, nhưng giọng nói cà lơ phất phơ kia còn có động tác cợt nhã kia, nơi đó có ý vinh dự sâu sắc, rõ ràng là châm chọc thân thể quý giá của hoàng hậu, không ở trong hoàng cung cho tốt, lại chạy đến trong sân rách của nàng.
Hoàng hậu không nói gì, ngược lại cung nữ tùy của bà ta tức giận mắng: "To gan! Thấy hoàng hậu nương nương của chúng ta lại dám không quỳ xuống!"
"A a a, Chính chủ còn chưa lên tiếng, tiểu cẩu nhi đã uông uông kêu lên, cho là biết chính chủ nhân từ, không biết còn tưởng rằng tiểu cẩu nhi giọng khách át giọng chủ, muốn hạ thấp chủ nhân, thậm chí là xoay người một cái đã ăn hết chủ nhân mình!" Lăng Kỳ Tuyết duỗi thẳng chân dài chạm xuống đất, mượn lực đu dây lên cao hơn, nàng thích loại cảm giác bay lên ngược chiều gió này.
"Ngươi. . . . . ." Cung nữ tức giận sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng như nhớ đến cái gì đó quỳ gối xuống trước mặt hoàng hậu, ý vị dập đầu: "Hoàng hậu nương nương tha tội, nô tỳ không có vượt qua ý tứ, nô tỳ thật sự là nhìn nàng quá vô lễ, cảm thấy bất bình vì nương nương!"
Hoàng hậu vẫn trầm mặc từ từ mở mắt ra. . . . . .