Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Những người vây quanh Lăng Kỳ Tuyết thấy mặt âm u ngã xuống, sắc mặt từng người một hoảng hốt, hoang mang sợ hãi tản ra bốn phía, vừa chạy vừa kêu: "Giết người rồi! Giết người rồi! Lăng gia đại tiểu thư giết người rồi!"
Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng có thể biết tiếng hét của những người này là một kế hoạch khác!
Một kế hoạch tiêu diệt sạch nàng!
Quả nhiên, chỉ đúng nửa phút trước thị vệ bao vây nàng ở cửa điện Diệu Quang lại vô cùng đáng yêu xuất hiện.
Tổng cộng có mười thị vệ, tay mỗi người nắm trường kiếm, trên lưỡi kiếm phát ra tia sáng u ám, bôi đầy độc dược mạnh.
Nàng chính là độc vương, những chất độc này nàng có thể bỏ qua không để ý, nhưng mười Nguyên Vương thì có ba đỉnh phong, ba hậu kỳ, bốn trung kỳ, cho dù nàng có thêm ba đầu sáu tay, cũng không đủ để bọn họ mỗi người một tay!
Lăng Kỳ Tuyết nhìn quanh khắp mọi nơi, đây gọi là làm sai một ly đi một dặm! Nếu lúc ấy nàng dùng chút đầu óc, một đường đi theo Lão tổ Nam Cung, cũng sẽ không bị những người này đuổi giết tiếp.
Có ai đến cứu nàng hay không!
Trước đó bốn phía còn có một số cung nữ thái giám, bây giờ ngay cả bóng quỷ cũng không có.
Lăng Kỳ Tuyết giơ tay lên chỉ lên bầu trời: "Nhìn kìa! Có máy bay!"
Mười thị vệ đồng loạt nhìn nàng, sắc mặt lạnh lẽo hung ác, trường kiếm theo sát ra tay.
Đây là muốn giần nàng thành một nhịp mà, mũi chân của Lăng Kỳ Tuyết chạm xuống đất, bay lên thật cao, đây là một chút kinh công nông cạn học được ở kiếp trước, chỉ là, sau cấp bậc Nguyên Vương trung kỳ thì mới có thể bay lên trời, độ cao nàng nhảy cũng không đủ để chặn người ta.
Hai trường kiếm từ trên đầu nàng bổ xuống, Lăng Kỳ Tuyết nhanh chóng dùng Ngũ Hành Kiếm đỡ một cái, cũng may là Ngũ Hành Kiếm cường hãn, mặc dù bàn tay của nàng cũng bị chấn động đến tê dại, nhưng cuối cùng kiếm thế của những Nguyên Vương đỉnh phong cũng bị ngăn cản.
Lăng Kỳ Tuyết bị trường kiếm đè ép, phía dưới, mấy trường kiếm đang giơ lên chờ nàng.
Mẹ kiếp!
Sớm biết thế đời trước nàng sẽ học kỹ xảo lên núi đao của người Miêu, người ta chính là dùng chân không để lên núi đao mà không có việc gì!
Tính sai rồi!
Chú ý được phía trên nhưng không tránh nổi phía dưới, lần này chắp cánh cũng khó chạy thoát?
Chỉ là, cam chịu số phận chưa bao giờ là phong cách của Lăng Kỳ Tuyết, nếu trên không thể, dưới cũng không được, vậy thì ta sang ngang thì thế nào!
Ngũ Hành Kiếm mạnh mẽ đụng vào trên thân kiếm của một Nguyên Vương đỉnh trong đó, mượn lực lượng bắn ngược cứ thế từ trên không chui ra một khe hở giữa hai nhóm người phía dưới.
Giẫm lên trên đầu của một người trong đó, mạnh mẽ dẫm một cái, mượn lực nhảy ra ngoài.
Nhưng nguy hiểm còn chưa có giải trừ, Lăng Kỳ Tuyết có chút không dám thả lỏng, nhảy ra đồng thời một tay lấy Hỏa Xà ra, một tay lấy Diệt Nguyên Tán ra.
Đây là chiêu bài nàng thường thắng, lần nào cũng đúng, Diệt Nguyên Tán ở trong Hỏa Xà cắn nuốt tán ra ở trong không khí, Lăng Kỳ Tuyết có thể làm chính là kiên trì một phút.
Ba Nguyên Vương đỉnh phong cũng không phải là hư danh nói chơi, hai chân Lăng Kỳ Tuyết mới chạm xuống đất, kiếm của bọn họ đã chém đến trước mặt của Lăng Kỳ Tuyết, chỉ kém không phẩy không một giây là đâm trúng ngực của Lăng Kỳ Tuyết.
Chuyện cho tới bây giờ, Lăng Kỳ Tuyết không thể không hành động nguy hiểm, Tinh Thần lực ngưng tụ thành một dây thừng lớn, công kích về phía một thị vệ Nguyên Vương trung kỳ trong đó.
Vù vù!
Cám ơn trời đất, tinh thần lực đời trước đi theo xuyên qua đây, bây giờ tinh thần lực của nàng ở cấp bậc Nguyên Vương hậu kỳ, không nhất định tinh thần lực của những Nguyên Vương hậu kỳ trước mắt này đều mạnh hơn nàng.
Vừa rồi mặt âm u là một đặc biệt, phàm là tu luyện vũ tu, tinh thần lực sẽ rơi vào thế hạ phong, trừ phi bọn họ có cả hai thân phận là Luyện Đan Sư hoặc là Luyện Khí Sư, tinh thần lực mới có thể đặc biệt cường hãn.
Hiển nhiên những người này đều không phải, Lăng Kỳ Tuyết đạt được kế hoạch như ý, tinh thần lực ngưng tụ thành dây thừng lần nữa, tập kích về phía một Nguyên Vương trung kỳ khác, thuận lợi lần nữa.
Cả hai lần công kích tinh thần lực thành công, lòng tin của Lăng Kỳ Tuyết tăng lên nhiều, rất nhanh lấy thần thức công kích giết chết bốn Nguyên Vương trung kỳ, mặc dù bọn họ không trực tiếp tử vong, nhưng trong thời gian ngắn không hình thành được lực chiến đấu, không thể tạo thành uy hiếp với nàng.
Lăng Kỳ Tuyết không ngừng kiên trì, lấy thần thức công kích đánh ngã ba Nguyên Vương hậu kỳ.
Còn lại cũng chỉ có ba Nguyên Vương đỉnh, Lăng Kỳ Tuyết kết luận cấp bậc tinh thần lực của bọn họ không bằng cấp bậc tu luyện của bọn họ, ngay lập tức to gan phóng tinh thần lực qua.
Mặc dù cấp bậc tinh thần lực của bọn họ không có Nguyên Vương đỉnh, nhưng cũng đến Nguyên Vương hậu kỳ, Lăng Kỳ Tuyết tổn thất không ít tinh thần lực mới khó khăn phóng vào một người.
Lúc này tinh thần lực của nàng tổn thất rất lớn, nhanh chóng nuốt một viên Phục Nguyên Đan vào trong miệng.
Hai Nguyên Vương đỉnh còn lại bị hành động của Lăng Kỳ Tuyết chọc giận, nhớ tất cả bọn họ đều là thị vệ tinh anh, là cánh tay đắc lực hoàng hậu coi trọng nhất, giờ lại thua thiệt ở trong tay một tiểu nha đầu có danh tiếng là phế vật, điều này khiến cho bọn họ ngày sau ở trước mặt đồng liêu sao có thể ngẩng đầu lên.
Hai Nguyên Vương đỉnh liều mạng vung kiếm chém về phía Lăng Kỳ Tuyết, Lăng Kỳ Tuyết vừa giơ Ngũ Hành Kiếm lên ngăn cản, tinh thần lực vừa công kích một thị vệ trong đó.
Nói thì nhanh, mà thời gian lại chậm, nhưng trong ánh lửa điện giật, một phút cũng chưa đến, Lăng Kỳ Tuyết cũng chỉ dựa vào cảm giác một phút cũng đã đến rồi.
Kiên trì lại kiên trì mưới đến một phút, Diệt Nguyên Tán bắt đầu có hiệu quả.
. . . . . .
Cũng tại lúc đó, chỗ cửa lớn hoàng cung Nam Lăng quốc, Đông Phương Linh Thiên đứng sừng sững trên không trung, tóc đen như mực có một chút lộn xộn, vẻ mặt của hắn còn đen hơn mực mấy phần, hai mắt sâu không thấy đáy bắn ra sát ý dày đặc.
Đứng ở trước mặt của hắn là một tu luyện giả che mặt mặc y phục dạ hành màu đen, nhưng nhìn từ thân hình và động tác, tuổi tác cũng không nhỏ, đoán chừng là lão tổ nhà nào đó.
Lúc này, dám can đảm ngăn cản hắn cũng chỉ có lão tổ một gia tộc—— Thừa tướng gia Bùi gia.
Lão tổ Bùi gia ngăn cản ở trước mặt của hắn, khí thế kín kẽ, cảnh giác nhìn chằm chằm Đông Phương Linh Thiên, hiển nhiên cũng không nguyện ý đối địch chính diện với người của Thiên Hoa Cung, giọng nói có chút dịu, nói: "Cung chủ Thiên Hoa Cung, giang hồ có quy củ của giang hồ, ngươi nhúng tay vào chuyện của hoàng thất hình như không hợp lý cho lắm!"
Đông Phương Linh Thiên hừ lạnh: "Bây giờ là hoàng thất các ngươi muốn động vào người của ta, không phải là ta muốn xen vào chuyện của các ngươi, chó ngoan không cản đường, ngươi tránh ra cho ta!"
Tông môn trong chốn giang hồ cũng vậy, tổ chức nhỏ cũng thế, đều không tùy tiện can thiệp vào chuyện triều đình, đây là tu luyện giả chung nhận thức, nhưng không phải là quy củ, dù là quy củ, Đông Phương Linh Thiên hắn thì có gì phải sợ,
Giằng co với lão đầu gần một canh giờ, bất phân thắng bại, bị lão đầu này ngăn ở ngoài cửa lớn của hoàng cung, tâm tình của hắn cũng rất kém, nói ra càng thêm đầy mùi thuốc súng.
Cho dù bên ngoài cách một lớp vải màu đen, những vẫn có thể nhìn thấy mặt của lão đầu vặn vẹo kịch liệt, ông lớn tuổi như vậy, cũng chưa bị ai mắng là chó, cũng không cố kỵ sau lưng Đông Phương Linh Thiên là Thiên Hoa Cung nữa, hét lớn một tiếng nguyên lực kiếm màu đỏ xông về phía Đông Phương Linh Thiên.
Thực lực của lão đầu ít nhất là ở Nguyên Tôn sơ kỳ, dù hắn có Độn Không Phù, một lần chỉ có thể trốn ra mười mét, hắn thử qua mấy lần, cũng bị lão đầu này cuốn lấy.
Đông Phương Linh Thiên bất đắc dĩ, đành phải vận nguyên lực kiếm ứng phó với lão đầu.
Vừa đánh nhau, vừa muốn tính kế thoát thân. . . . . .