Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Tiếp tục giằng co cũng không phải là biện pháp, Lăng Kỳ Tuyết đi vào đã lâu, cũng không biết bên trong là tình huống gì.
Đông Phương Linh Thiên cắn chặt răng, chợt quay đầu lại không đánh, vẫn nên sớm trở về dẫn cứu binh đến, sớm tiến vào hoàng cung, mới có thể sớm xác định Lăng Kỳ Tuyết không có việc gì.
Khoảng thời gian này trải qua tu luyện, thực lực của hắn từ lúc Lăng Kỳ Tuyết trộm bảo khố của Lăng gia là Nguyên Vương trung kỳ thăng cấp đến Nguyên Vương hậu kỳ.
Khiêu chiến vượt cấp với Nguyên Tôn sơ kỳ cũng không có vấn đề gì, Nguyên Tôn trung kỳ lại có khó khăn rất lớn, cấp bậc càng cao, chênh lệch giữa cấp bậc thấp lại càng rõ ràng.
Đông Phương Linh Thiên chạy ở phía trước, lão giả một đường theo sát. . . . . .
. . . . . .
Lại nói giữa ánh lửa điện giật, sau khi Lăng Kỳ Tuyết đánh ngã tám thị vệ, một bên thầm đếm thời gian một phút, vừa nhắm mắt ngăn cản công kích của hai Nguyên Vương đỉnh, mỗi một lần đều khó khăn tránh thoát nguyên lực kiếm của Nguyên Vương đỉnh, vô cùng nhếch nhác.
Rốt cuộc, thời hạn một phút đã đến!
Lăng Kỳ Tuyết thở phào một hơi, nở một nụ cười quỷ dị: "Ba hai một, ngã!"
Chậm hơn một giây so với nàng dự tính, chỉ là không ảnh hưởng đến kết quả.
Ở trong ánh mắt sợ hãi của Nguyên Vương, Lăng Kỳ Tuyết thở gấp nhìn bọn họ ngã xuống, cuộc chiến đấu này quá mệt mỏi, mệt đến mức nàng muốn trở về, ngay cả đồ bỏ Nguyện Vọng Quả kia cũng không cần.
Nghĩ thì nghĩ, chứ nàng không trở về, không chỉ không trở về, nàng còn phải chuẩn bị một món lễ lớn cho hoàng hậu, nếu không sẽ uổng phí hết tâm tư muốn đẩy nàng vào chỗ chết của bà ta.
Mười Nguyên Vương ngã sõng xoài trên mặt đất, Lăng Kỳ Tuyết không yên lòng định tăng thêm Diệt Nguyên Tán cho mỗi người, lúc này mới đứng ở một bên bình phục hô hấp.
Lúc này, Y Tình vội vàng chạy đến, thấy thị vệ như con chi chi mềm nhũn đầy đất, vốn sợ hãi mà hét chói tai, thật vất vả bình tĩnh lại, mới đi lên ân cần hỏi Lăng Kỳ Tuyết: "Đại tiểu thư ngài không sao chứ, làm ta sợ muốn chết!"
Mắt là cửa sổ tâm hồn của một người, lúc Y Tình xuất hiện, Lăng Kỳ Tuyết vẫn cẩn thận nhìn ánh mắt của nàng, quan tâm không kìm lòng được bộc lộ ra ngoài kia không nhìn ra giả vờ, nhưng trải qua phản bội của Mục Tề, Lăng Kỳ Liên đầu độc nàng, chắc sẽ không dễ dàng toàn tâm toàn ý tin tưởng bất kì kẻ nào.
Dù Y Tình lộ ra quan tâm không phải giả, nghi ngờ ở lâu trong lòng luôn không sai.
Lăng Kỳ Tuyết gật đầu nói: "Không sao, không phải ta vẫn tốt sao?"
Y Tình nghe thấy vui vẻ ngẩng đầu lên: "Thật xin lỗi, ta cũng không giúp đỡ được gì, về sau ngươi có còn xem ta là bằng hữu không?"
"Đương nhiên!" Lăng Kỳ Tuyết không có nói ra lời ngầm là: Điều kiện tiên quyết là ngươi cũng thật lòng với ta.
"Vậy chúng ta đi tìm lão tổ Nam Cung, chỉ cần đợi ở bên cạnh ông ấy, đợi đến khi lấy được Nguyện Vọng Quả, ngươi có thể an toàn về nhà.
Y Tình nói rất đúng, chuyện lúc nãy lão tổ Nam Cung lên đài cảnh cáo người khác đến xem, vị lão tổ Nam Cung này vẫn còn là một lão đầu thẳng thắn vô tư, có lẽ đi theo bên cạnh ông thật sự vẫn có thể bình yên không lo đến tối, giành được Nguyện Vọng Quả.
Nghĩ đến đây, Lăng Kỳ Tuyết và Y Tình rời khỏi chỗ này, sau khi rời khỏi vườn hoa, đi đến đài giác đấu bốn cạnh vừa rồi, hi vọng ở chỗ này thấy lão đầu khả ái vừa rồi kia.
Chỉ là, lúc họ đi, trên đài giác đấu không có bất kỳ ai, chỉ có mấy công nhân đang tu sửa hư hỏng, đoán chừng đám người hoàng hậu không chịu nổi mặt trời này mà trở về, ngay cả mấy người Lăng Nhạc và Bùi Văn Thanh cũng không thấy bóng dáng.
Lăng Kỳ Tuyết tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, lẳng lặng điều chỉnh hô hấp.
Mới vừa rồi nàng đã giải quyết thị vệ, mười thị vệ trúng Diệt Nguyên Tán, ngã sõng xoài trên mặt đất, mất đi lực chiến đấu, nếu vẫn không có thuốc giải, thì sẽ một mực không chết không sống như vậy.
Tài nguyên của Nam Lăng quốc thiếu thốn, bồi dưỡng được một Nguyên Vương không dễ dàng, cho dù hoàng hậu có giàu thế nào đi chăng nữa, cũng không thể có nhiều tài nguyên để bà ta lãng phí, trong tay bà ta cũng sẽ không còn có nhiều người để dùng, nàng có thể nghỉ ngơi một lát.
Lăng Kỳ Tuyết thở một hơi, nghỉ ngơi một chút.
Ánh tà dương đỏ thẫm như máu chiếu xuống đài giác đấu làm lòng của nàng nổi lên khát máu, hoàng hậu kia dám tính kế nàng, chuẩn bị để nàng phản công sao?
Mặc dù bây giờ thực lực của nàng không cao lắm, cũng không có biện pháp đến gần hoàng hậu, nhưng đừng để cho nàng tìm được một cơ hội thích hợp, nếu không, nàng có thể thiến nhi tử của bà ta, thì cũng có thể tìm một đám ăn mày gian dâm với bà ta rồi !
Ánh trời chiều như máu chiếu vào trên mặt tuyết trắng của Lăng Kỳ Tuyết, chiếu ra một loại phong thái khác.
Cẩm thạch chế thành lan can xung quanh bị ánh trời chiều này mạ thêm một lớp màu máu, kỳ ảo tráng lệ.
Bỗng nhiên!
Trong màu máu loáng thoáng bóng người nhốn nháo, một khuôn mặt làm Lăng Kỳ Tuyết chán ghét từ lan can bên kia chạy đến.
Mẹ ơi!
Oan gia ngõ hẹp!
Người đến chính là Lăng Nhạc, khóe môi của ông ta chứa một nụ cười quỷ dị, bước chân rất nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mặt Lăng Kỳ Tuyết: "Lần này xem ngươi còn được trốn ở đâu!"
Vốn là ông còn có chút kiêng kỵ đây là hoàng cung, trong hoàng cung động thủ không được, nhưng thấy người của hoàng hậu động thủ mấy lần, quốc chủ cũng không ra mặt ngăn cản, ngay lập tức động lòng.
Nghĩ lại: nếu ra khỏi hoàng cung, Lăng Kỳ Tuyết vẫn trốn ở địa bàn của Thiên Hoa Cung không đi ra, ông càng thêm không có cơ hội xuống tay, còn không bằng ở trong hoàng cung xử lý Lăng Kỳ Tuyết, tránh cho về sau nàng lớn lên sẽ đối phó ngược lại ông.
Giọng của Lăng Nhạc lạnh lẽo, như gió lạnh mùa đông thổi qua sống lưng, thổi vào khiến xương của nàng đều lạnh.
Lăng Kỳ Tuyết rụt cổ lại, nhét một đống Phục Nguyên Đan vào trong miệng, ăn trước nói sau, tránh cho lát nữa không có thời gian ăn.
Cái này gọi là năm hạn bất lợi, người xui xẻo đến nỗi uống nước cũng bị dắt răng.
Bị người của hoàng hậu đuổi giết, mới hồi phục hô hấp lại, tên đối thủ Lăng Nhạc chết tiệt này lại xuất hiện, có để cho nàng lấy hơi đánh lại hay không!
Đáp án dĩ nhiên là không!
Động tác của Lăng Nhạc rất nhanh, chưởng phong mạnh mẽ đánh về phía Lăng Kỳ Tuyết.
Lăng Kỳ Tuyết như con thỏ linh hoạt nhảy lên, lùi ra bên cạnh xa mấy mét.
Trải qua liên tiếp bị đuổi giết, tốc độ chạy trốn của nàng đã tăng mạnh.
Chỉ là, nếu mỗi ngày đều sống ở trong bóng ma này, nàng còn lâu mới nguyện ý được chạy trốn còn nhanh hơn thỏ!
Thi triển bộ pháp Toàn Phong Vô ảnh Cước, Lăng Kỳ Tuyết nhìn chính xác một đường lớn để bỏ chạy, đường lớn nhiều người, đoán chừng sẽ có một cứu tinh.
Mới chạy ra mấy bước, một trung niên tuổi không sai biệt Lăng Nhạc lắm chặn ở trước mặt.
Bùi Văn Thanh!
Một tai họa!
Là ai nói thừa tướng Nam Lăng quốc và tướng quân bất hòa!
Một người đuổi ở phía sau, một người chặn ở phía trước, hai người phối hợp ăn ý mười phần, làm sao lại bất hòa chứ!
Lăng Kỳ Tuyết chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, hai người này vì lợi ích chung—— là giết nàng, lại có thể đi chung với nhau!
Thực lực của Lăng Nhạc là Nguyên Tôn sơ kỳ, Bùi Văn Thanh không phân cao thấp với ông ta.
Nàng là một Nguyên Tướng hậu kỳ nho nhỏ, nếu chỉ đối phó một người, có lẽ còn có một con đường sống, đối phó với hai người….
Một chiêu chết ngay!
Dùng độc?
Trong nạp giới của nàng không có độc đối phó với Nguyên Tôn, không phải nàng không có phương thuốc, mà là nàng không góp đủ dược liệu trên phương thuốc . . . . . .