Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

chương 12: bắt ép!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này, sinh viên xung quanh nhìn thấy cảnh này đều vô cùng khiếp sợ. Bọn họ không ngờ lại có người dám ra tay với người của câu lạc bộ Taekwondo, hơn nữa thoáng cái đã đánh nhiều thành viên của câu lạc bộ Taekwondo như thế, chuyện này còn lợi hại hơn những người của câu lạc bộ võ đạo kia! “Cậu không sao chứ?” Ánh mắt Diệp Phàm liếc nhìn người đàn ông gầy yếu bị đánh kia. “Cảm ơn cậu!” Người đàn ông này khúm núm nhìn Diệp Phàm. “Nhớ kỹ, bản thân đã là đàn ông của Trung Quốc thì tuyệt đối không thể bị những người dị tộc này giẫm đạp dưới chân, làm mất hết mặt mũi của người Trung Quốc!” Diệp Phàm nói với người đàn ông này. “Nhóc con, mày ngông cuồng lắm!” Đột nhiên, một giọng nói lạnh băng, trầm thấp vang lên. Cách đó không xa, hơn trăm người mặc đồng phục Taekwondo xông tới, đi đầu là một thanh niên thân thể săn chắc, mặt mày lạnh lùng tàn khốc, mái tóc màu vàng, ánh mắt gã ta u ám nhìn chằm chằm Diệp Phàm. “Chủ tịch, anh phải trả thù cho chúng tôi!” Đám thành viên Taekwondo nằm dưới đất kia nói với thanh niên tóc vàng. “Là Kim Tú Thành, chủ tịch câu lạc bộ Taekwondo!” “Nghe nói công phu của người này rất mạnh, ngay cả chủ tịch câu lạc bộ võ đạo cũng không phải đối thủ của gã ta, giờ thì tên nhóc kia gặp phiền phức rồi!” Thấy thanh niên tóc vàng xuất hiện, từng sinh viên ở xung quanh nhìn Diệp Phàm với ánh mắt lo lắng. “Dám đánh người của tao, gan mày không nhỏ nha!” Kim Tú Thành nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng quát. “Trên đất Trung Quốc, từ khi nào tới lượt đám người Lưu Ly bọn mày làm càn ở đây?” Diệp Phàm lạnh lùng nói. “Nhóc con, hôm nay tao cứ làm càn đấy!” “Lên cho tao!” Kim Tú Thành nói, rồi vung tay. Ngay lập tức, hơn trăm người của câu lạc bộ Taekwondo trực tiếp công kích về phía Diệp Phàm. Thấy nhiều người đối phó với Diệp Phàm như vậy, sinh viên khác không khỏi lau mồ hôi thay hắn! Bịch bịch bịch!!! Chỉ là đám người của câu lạc bộ Taekwondo này vừa tới gần Diệp Phàm thì đã đột nhiên bay ra ngoài Trong một cái nháy mắt, mọi người đều chưa kịp phản ứng lại, hơn trăm người của câu lạc bộ Taekwondo này đã nằm dưới đất kêu thảm thiết, không phải gãy chân thì là nát cánh tay, vô cùng thê thảm! Tất cả mọi người có mặt ở đây hoàn toàn không thấy rõ Diệp Phàm ra tay thế nào, toàn bộ kinh ngạc đến ngây người! Hây! Còn Kim Tú Thành thấy cảnh này, sắc mặt chợt sầm xuống, gã ta quát lên, bước ra một bước, giơ cao chân bổ về phía Diệp Phàm. Chân này bổ ra, kình phong gào thét, sức lực dồi dào, đủ để bổ vỡ một tảng đá to! Nhìn cái chân này, mọi người đều có một cảm giác da đầu tê dại! Còn Diệp Phàm không cần nhìn, đánh ra một quyền, trực tiếp đánh trúng chân của đối phương. Răng rắc! Nháy mắt chân của chủ tịch câu lạc bộ Taekwondo này đã bị một quyền của Diệp Phàm đánh gãy, cả người bay thẳng ra ngoài, ngã ở dưới đất kêu thảm thiết. Giờ phút này, tất cả mọi người đều khiếp sợ! Diệp Phàm bước tới trước mặt Kim Tú Thành, chân giẫm lên mặt gã ta. “Nhớ đấy, nơi này là Trung Quốc, không tới lượt người Lưu Ly bọn mày làm màu ở đây!” Hắn vừa nói vừa giày xéo cái đầu trên mặt đất của chủ tịch câu lạc bộ Taekwondo này, cả mặt đối phương máu me be bét. Ui!!! Thấy cảnh này, sinh viên của đại học Thiên Hải ở xung quanh đều hít ngược khí lạnh. Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ thấy chủ tịch câu lạc bộ Taekwondo bị đánh thê thảm như vậy. Trước kia đều là người của câu lạc bộ Taekwondo cậy bản thân có võ thuật, diễu võ dương oai ở đại học Thiên Hải, xưng bá một phương, không ngờ hôm nay lại bị một vố đau. “Hay!” Ngay lập tức, không ít sinh viên từng bị câu lạc bộ Taekwondo bắt nạt nhao nhao vỗ tay khen hay. “Không ngờ đại học Thiên Hải chúng ta còn xuất hiện một cao thủ như vậy!” “Tại hạ Tạ Ngô Hạo, chủ tịch câu lạc bộ võ đạo, không biết huynh đệ có hứng thú gia nhập vào câu lạc bộ võ đạo của chúng tôi không?” Lúc này một nhóm người mặc quần áo tập võ màu đen khác bước tới, một người đàn ông dẫn đầu nhìn Diệp Phàm, mời nói. “Không có hứng!” Diệp Phàm liếc nhìn đối phương, rồi đã rời đi. “Chủ tịch, tên này ở đâu nhảy ra vậy, một mình lại diệt cả đoàn câu lạc bộ Taekwondo, mạnh quá rồi!” Một thành viên khác của câu lạc bộ võ đạo nhìn thành viên của câu lạc bộ Taekwondo nằm la liệt dưới đất, cảm thán nói. “Cậu lập tức đi điều tra, xem huynh đệ này là khoa nào!” Tạ Hạo nói, ánh mắt anh ta liếc nhìn về phía Kim Tú Thành còn đang kêu rên, lạnh lùng cười nói: “Cho mày ngông cuồng, giờ thì đá phải tấm sắt rồi!” “Chủ tịch, bối cảnh của Kim Tú Thành này không đơn giản, bây giờ gã ta bị đánh thê thảm như vậy, sợ là sẽ ảnh hưởng rất lớn!” Một người đàn ông nói với Tạ Hạo. “Sợ cái gì, gã ta có trâu bò hơn thì đây vẫn là ở Trung Quốc, còn chưa tới lượt người Lưu Ly bọn họ giở thói ngang ngược!” Tạ Hạo khinh thường nói. Trong một tòa nhà cách đó không xa, có một người phụ nữ mặc váy dài màu tím, khuôn mặt xinh đẹp, điềm tĩnh trang nhã đang đứng ở đây, xem cảnh ra tay vừa rồi của Diệp Phàm. Bên cạnh người phụ nữ này còn có một người phụ nữ áo xanh, cô ta nói: “Tiểu thư, trông tên nhóc này có chút võ vẽ đấy!” “Hắn không phải có chút võ vẽ đâu, thực lực mạnh mẽ của hắn cho dù là cô e rằng cũng không đỡ được một chiêu!” Người phụ nữ đồ tím cất tiếng nói trong trẻo. “Sao có thể? Một tên nhóc thế tục như hắn sao có thể là đối thủ của tôi!” Người phụ nữ áo xanh lập tức không hài lòng nói. “Ngay cả tôi cũng không nhìn thấu thực lực của hắn!” Người phụ nữ áo tím nói. “Cái gì? Ngay cả tiểu thư cũng không nhìn thấu ư?” “Lẽ nào hắn cũng là…” Sắc mặt người phụ nữ áo xanh này chợt thay đổi, kinh ngạc nói. Ở bên khác cũng có một thanh niên mặc áo trắng nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Diệp Phàm, nói: “Đi điều tra thân phận của hắn!” “Vâng, thiếu chủ!” Một người đàn ông trung niên đứng sau lưng thanh niên này gật đầu. Cùng lúc này, Đường Sở Sở đến nhà họ Đường, gặp bà cụ Đường: “Đại thiếu gia nhà họ Bạch muốn đến Thiên Hải sao ạ?” “Đúng vậy, đại thiếu gia nhà họ Bạch đã gửi thông báo, tối nay sẽ tổ chức một bữa tiệc ở Thiên Hải, để các gia tộc lớn của Thiên Hải đến tham gia, hơn nữa chỉ định cháu nhất định phải đi. Sở Sở, cháu và Bạch thiếu quen biết sao?” Bà cụ Đường hỏi. “Ban đầu cháu và gã chỉ từng gặp một lần trong một buổi bán hàng từ thiện không có qua lại nào khác!” Đường Sở Sở lắc đầu. “Xem ra có lẽ Bạch thiếu là để ý cháu rồi, cho nên mới đặc biệt đến Thiên Hải, tổ chức bữa tiệc này!” Bà cụ Đường nói. “Bà nội, cháu không có hứng với gã!” Đường Sở Sở nói thẳng. “Cháu có biết nhà họ Bạch là một trong bốn hào môn lớn nhất của quận Giang Nam không? Nhà họ Bạch đều là quyền thế ngút trời, có thể được đại thiếu nhà họ Bạch nhìn trúng, đó là điều mà tất cả người phụ nữ đều cầu còn không được. Nếu cháu trở thành người phụ nữ của Bạch thiếu, thì đừng nói là Thiên Hải, cho dù là ở quận Giang Nam nhà họ Đường ta cũng có một chỗ đứng!” Bà cụ đường trầm giọng nói. “Đúng đấy, Sở Sở, chỉ có đại thiếu hào môn như Bạch thiếu mới xứng với con, con tuyệt đối đừng nghĩ đến tên nhóc vô dụng kia nữa!” Lúc này, Dương Ngọc Lan ở bên cạnh vội vàng nói. “Bà nội, mẹ, con nói rồi, trong lòng con chỉ có một mình anh Tiểu Phàm, không thể nào có người khác!” “Con sẽ không đi gặp Bạch thiếu kia!” Đường Sở Sở kiên quyết nói, nói xong cô liền muốn rời đi. “Đứng lại!” Bà cụ Đường vỗ mạnh lên bàn, quát. “Mẹ, mẹ đừng tức giận!” Đường Chính Nhân và Đường Chính Nghĩa nhìn bà cụ Đường, nhao nhao khuyên. “Đường Sở Sở, cháu có còn để bà nội này ở trong mắt không?” “Mặc kệ người cháu thích là ai, bữa tiệc này tối nay liên quan tới vinh nhục của cả nhà họ Đường, cháu nhất định phải đi!” “Nếu cháu không đi, bây giờ bà sẽ đuổi ba và mẹ cháu ra khỏi nhà họ Đường, gạch tên của các cháu ra khỏi gia phả của nhà họ Đường!” Bà cụ Đường uy nghiêm quát. “Mẹ, đừng mà!” “Mẹ, không thể được!” Sắc mặt của Đường Chính Nhân và Dương Ngọc Lan chợt thay đổi, vội vàng nói. Vẻ mặt Đường Sở Sở cũng thay đổi, cô nhìn bà cụ Đường: “Bà nội, chuyện này không liên quan tới ba mẹ cháu!” “Không liên quan? Nếu tối nay cháu không đi tham gia bữa tiệc này, Bạch thiếu chắc chắn sẽ giận lây nhà họ Đường.” “Đến lúc đó nếu như nhà họ Đường không còn tồn tại, cha mẹ cháu chính là tội nhân của nhà họ Đường, bọn họ còn có tư cách gì xưng là người nhà họ Đường? xuống dưới suối vàng, các cháu càng không còn mặt mũi gặp ông nội cháu và liệt tổ liệt tông nhà họ Đường!” “Cháu muốn để ba mẹ cháu trở thành tội nhân của nhà họ Đường, lúc chết cũng không có mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông, hay là đi tham gia bữa tiệc này, tự mình chọn đi!” Bà cụ Đường lạnh lùng quát. “Sở Sở, con đi đi mà, con thật sự muốn để ba mẹ con bị đuổi khỏi gia tộc, trở thành người không có nhà để về sao?” Dương Ngọc Lan khuyên Đường Sở Sở. “Con sẽ đi tham gia bữa tiệc!” “Nhưng con tuyệt đối sẽ không làm người phụ nữ của Bạch thiếu!” Ánh mắt Đường Sở Sở lấp lóe, dứt lời cô đã rời đi. “Mẹ, nếu tối nay Bạch thiếu thật sự nhìn trúng Sở Sở thì phải làm sao mới tốt?” Đường Chính Nghĩa hỏi. “Nếu Bạch thiếu thật sự nhìn trúng nó, vậy mọi chuyện không tới lượt nó làm chủ rồi!” “Con đi làm việc này!” Bà cụ Đường nói, sau đó ghé tai Đường Chính Nghĩa dặn dò. Mà Diệp Phàm không hề biết những điều này, lúc này hắn đến một nơi đàn ông Thiên Hải thích đến nhất - Bách Hoa Lâu!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio