Lúc này, một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi đang chiến đấu quyết liệt với một đám người. Thực lực của thiếu niên này khá tốt, đã đạt đến Luyện Khí Cảnh tầng thứ chín, chỉ còn một chút nữa là đột phá thành công Trúc Cơ, thế nhưng thực đám của đám người này cũng không kém, thậm chí còn có nhiều cường giả Trúc Cơ Cảnh. Vậy nên đối mặt với sự vây hãm của đám người này, dù cho chàng trai này có xuất chiêu mạnh mẽ như thế nào nhưng vẫn không thể chống cự được, đã nhanh chóng bị hạ gục, trên người xuất hiện rất nhiều vết thương. Bùm! ! ! Một tiếng nổ lớn chợt vang lên, thân thể thiếu niên liền bị văng ra ngoài, đập mạnh xuống đất, không ngừng hộc máu. “Không hổ danh là truyền nhân của Kiếm Các, chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi mà thực lực đã đạt tới trình độ này, nếu như có cơ hội cậu nhất định sẽ trở thành cao thủ hàng đầu, nhưng đáng tiếc là cậu chẳng thể nào nhìn thấy mặt trời ngày mai được nữa, tài năng này chỉ có thể bị lãng phí mà thôi!” Một cường giả Trúc Cơ Cảnh tầng thứ bốn nhìn thiếu niên rồi khẽ lắc đầu, cảm thán nói. “Các người chính là những kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ, nếu như cha ta và các vị trưởng lão còn ở đây, sao có thể cho phép các người hành động ngông cuồng như vậy?” Chàng trai giận dữ hét lên. “Hừ, Kiếm Các các người đã định sẵn phải diệt vong, chỉ là ngày này đến sớm hơn mà thôi!” “Được rồi, mau giết chết cậu ta đi, chúng ta còn phải quay lại tìm Thuần Quân Kiếm!” Một cường giả khác hừ lạnh một tiếng, những người khác liền tấn công tiến về phía thiếu niên này. “Các người nhiều người như vậy lại đi bắt nạt một đứa nhỏ, không thấy xấu hổ sao?” Đột nhiên, một giọng nói lạnh nhạt vang lên. Đám người và thiếu niên nhìn qua thì thấy một chàng trai, tay đang đút túi quần từ từ đi tới. Chàng trai này chính là Diệp Phàm vừa mới đến tiểu thế giới Côn Lôn. “Lại là thằng nhóc con nào đây? Thế mà dám quản nhiều việc như vậy?” “Giết!” Cường giả Trúc Cơ tầng thứ bốn hét lên. Hai cao thủ Luyện Khí Cảnh tuân lệnh liền lao về phía Diệp Phàm, định giết hắn. Răng rắc! Răng rắc! Kết quả hai người đó vừa lao tới trước mặt Diệp Phàm, thì đã bị Diệp Phàm bẻ cổ, chết ngay tại chỗ, hoàn toàn không có năng lực phản kháng nào! Soạt, soạt, soạt! ! ! Lúc này, bốn cường giả Trúc Cơ tầng thứ bốn nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm. “Cậu là ai? Mau nói tên đi!” Một người không nhịn được hét lên. “Tại sao tôi phải trả lời mấy người!” Diệp Phàm thờ ơ nói. “Muốn chết!” Ngay lập tức, một trong bốn người lao thẳng về phía Diệp Phàm, khi nắm đấm của tên này xuất ra kéo theo những tiếng sấm vô cùng chói tai. Diệp Phàm nhìn thấy vậy thì chỉ nhẹ nhàng vung tay một cái, hắn đã nắm được nắm đấm của đối phương. Răng rắc! Diệp Phàm vừa siết nhẹ lòng bàn tay, nắm đấm của tên cường giả này liền bị bóp chặt rồi hét lên một tiếng đầy thảm thiết. Rắc, rắc, rắc! ! ! Tiếp theo, lực lòng bàn tay của Diệp Phàm không ngừng tăng lên, trực tiếp nghiền nát nắm đấm của đối phương thành vụn. “Khốn khiếp!” Sắc mặt tên cường giả vô cùng dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu lên vì đau đớn, ông ta gầm lên với Diệp Phàm, tay còn lại hóa thành đao chém về phía hắn. Đòn tấn công này có lực sát thương rất mạnh, ẩn chứa uy lực chân chính giống như một chiếc rìu khổng lồ chém xuống, không thể nào ngăn cản được! Thế nhưng Diệp Phàm lại dễ dàng bị bắt được đòn tấn công này của đối phương .
Răng rắc!