Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

chương 1317 cậu đang làm gì vậy? mau đứng dậy!”

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngay sau đó, cánh tay còn lại của tên cường giả này đã bị Diệp Phàm kéo ra. Bụp! Giây tiếp theo, Diệp Phàm dùng lực xé toạc cánh tay của ông ta Ah! ! ! Tên cường giả Trúc Cơ tầng thứ tư này tiếng hét một tiếng đầy đau đớn, máu không ngừng phun ra từ cánh tay bị xé toạc. Lúc này, ba tên cường giả còn lại và những người khác đều tỏ ra kinh hãi, đồng loạt xông lên tấn công Diệp Phàm. Soạt! Diệp Phàm vung tay lên, trong tay liền xuất hiện đoản kiếm màu đen, chém thẳng xuống. Bùm! ! ! Nhát kiếm này của hắn bộc phát sức mạnh của thiên địa, luồng sức mạnh này chợt hóa thành một đạo kiếm quang xé toạc không gian rồi chém thẳng vào đám người này. Phập phập phập! ! ! Trong nháy mắt, ba cường giả Trúc Cơ và những tên còn lại đều bị một nhát kiếm của Diệp Phàm chém trúng, thân thể đều bị xé nát, biến thành một đống xương thịt hỗn độn vương vãi trên mặt đất, ngay cả tên bị xé toạc hai tay cũng vậy. Chưa đầy nửa phút, Diệp Phàm đã ra tay giải quyết hết đám cường giả bao vây và tính giết chết thiếu niên, biến bọn chúng thành một đống hỗn độn, máu văng ra tung tóe trên mặt đất! Lúc này, thiếu niên vô cùng sửng sốt, đôi mắt mở to như thế không thể nào tin nổi. Soạt! Diệp Phàm liếc nhìn thiếu niên, rồi lấy một cây châm bạc châm cứu cho cậu ta. Ngay lập tức, nội thương của thiếu niên đã nhanh chóng hồi phục. Khi Diệp Phàm rút châm bạc ra, ánh mắt thiếu niên không giấu được sự kinh ngạc, cậu ta đứng dậy nhìn về phía Diệp Phàm, cảm kích nói: “Công tử, cảm ơn anh đã ra tay cứu giúp, Vân Tiêu vô cùng cảm tạ!” “Cậu tên là Vân Tiêu?” Diệp Phàm hỏi. “Vâng!” Thiếu niên gật đầu. “Tại sao bọn họ lại truy sát cậu?” Diệp Phàm hỏi. “Mấy ngày trước, cha em và nhiều trưởng lão của Kiếm Các đi tới bí cảnh để tìm kiếm vật gì đó, kết quả có tin tức rằng bọn họ đã bị chôn vùi ở bí cảnh đó!” “Sau khi tin tức này truyền ra, Tứ Đại Kiếm Tông vẫn luôn để mắt tới Kiếm Các của em liền nhân cơ hội này hợp lực tấn công Kiếm Các, diệt trừ chúng em để lấy được thứ bọn chúng thèm muốn từ lâu.” Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng. “Cậu nói thứ mà bọn chúng muốn lấy chính là Thuần Quân Kiếm?” Diệp Phàm hỏi Vân Tiêu. Nghe được câu hỏi của Diệp Phàm, ánh mắt Vân Tiêu lóe lên vài giây, sau đó gật đầu nói: “Đúng vậy!” “Thuần Quân Kiếm thế mà lại ở tiểu thế giới?” Lúc này Diệp Phàm có chút kinh ngạc. Thuần Quân Kiếm là một trong mười đại danh kiếm cổ đại của Long Quốc, nhưng không ngờ nó lại ở tiểu thế giới. “Thuần Quân Kiếm là vũ khí của lão tổ Kiếm Các - Bạch Y Kiếm Quân. Khi đó, lão tổ đã dựa vào Thuần Quân Kiếm để quét sạch mọi thế lực và xác lập địa vị của Kiếm Các trong tiểu thế giới. Đáng tiếc là lão tổ đã biến mất một cách thần bí. Tương truyền rằng ông ấy đã mất rồi, nhưng kể từ khi lão tổ biến mất, không ai có thể khống chế Thuần Quân Kiếm được nữa, thực lực của Kiếm Các cũng ngày càng suy giảm, bây giờ còn có nguy cơ bị diệt môn!” Ánh mắt Vân Tiêu hiện lên sự oán hận hòa lẫn không cam lòng, hai tay cậu ta nắm chặt lại, rồi đột nhiên nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, quỳ xuống nói: “Công tử, chị gái của em vì che chở cho em trốn thoát nên bây giờ vẫn còn trong Kiếm Các, bây giờ sợ rằng lành ít dữ nhiều, cầu xin công tử hãy cứu chị gái em!” “Công tử, cầu xin anh!” Vân Tiêu liên tục dập đầu với Diệp Phàm. “Cậu đang làm gì vậy? Mau đứng dậy!” Diệp Phàm vội vàng đỡ Vân Tiêu đứng dậy, nói: “Đi, dẫn tôi đi đến Kiếm Các!” “Đa tạ công tử!”

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio