Nghe xong lời này của Diệp Phàm, Tô Nhược Tuyết hơi xấu hổ: "Mặc kệ thế nào thì anh cũng cứu tôi, anh cần báo đáp gì không? Hay tôi ký tên cho anh nhé?" "Ký tên? Ký cái gì?" Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi. "Anh không biết tôi?" Nghe vậy, vẻ mặt Tô Nhược Tuyết vô cùng bất ngờ. "Tôi nên biết cô à?" Diệp Phàm khó hiểu. Tô Nhược Tuyết sửng sốt, vẫn có người Long Quốc không biết cô ư? Hơn nữa còn là thanh niên trẻ tuổi như vậy? Tô Nhược Tuyết cô là sao nữ có nhiều người hâm mộ nhất Long Quốc hiện tại đấy, được gọi là nữ thần quốc dân, thậm chí còn khá nổi trên quốc tế! Sao lại có người không biết cô chứ? Giờ phút này, suýt thì Tô Nhược Tuyết đã không kiềm được muốn hỏi Diệp Phàm một câu anh đến từ sao Hỏa đấy phỏng? "Cô Tô, có thể ký tên cho tôi được không?" "Chị Tô, em là fan của chị nè, em có thể chụp ảnh với chị được không ạ?" Lúc này, một số hành khách trong khoang máy bay đã chạy đến trước mặt Tô Nhược Tuyết, hào hứng reo lên. Phản ứng vừa nãy của Diệp Phàm suýt thì khiến cô cảm thấy mình chỉ là hạng nugu thôi đó! "Tránh ra!" Diệp Phàm bỗng lạnh lùng quát lớn. Mấy hành khách kia nghe vậy, lại nhớ đến cảnh Diệp Phàm mặt không đổi sắc bẻ gãy cổ tên cướp, trong lòng bọn họ lập tức dâng lên sợ hãi, rối rít quay về ghế ngồi của mình. "Bây giờ anh đã biết tôi là ai chưa?" Tô Nhược Tuyết nhìn Diệp Phàm, hếch mặt. "Không biết!" Diệp Phàm thẳng thừng đáp, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi. Dáng vẻ này của hắn khiến Tô Nhược Tuyết buồn bực không thôi. Đây là lần đầu tiên cô gặp được một người đàn ông bình tĩnh đến mức này khi đối mặt với cô đấy, thậm chí người ta còn không biết cô! "Hẳn anh ta chỉ giả vờ thôi nhỉ, cố ý thu hút sự chú ý của mình!" "Đúng, chắc chắn là như vậy, nói không chừng lát nữa không nhịn được đến tìm mình ngay ấy mà!" Bỗng dưng, trong đầu Tô Nhược Tuyết nảy ra một phỏng đoán, hơn nữa còn tự khẳng định chắc nịch. "Hừ, lát nữa mà anh đến bắt chuyện thì tôi mặc kệ anh!" Tô Nhược Tuyết lườm Diệp Phàm, lẩm bẩm vài tiếng rồi quay đầu đi. Thế nhưng không ngờ, mãi đến khi máy bay hạ cánh, Diệp Phàm vẫn không hề nói một câu nào với cô mà đi thẳng xuống máy bay. "Tên này không biết mình thật ư?" Tô Nhược Tuyết vô cùng khiếp sợ. "Này, anh tên là gì thế?" Cô bỗng nhớ ra cái gì, vội vàng đuổi theo, không ngờ lạ bị người phụ nữ mặc vest kéo lại. "Nhược Tuyết, em khoan hãy đi ra, bên phía gia tộc đã cử người tới rồi, ngoài sân bay hiện giờ toàn là fans!" Người phụ nữ mặc vest nói. "Chị Hồ, chị nói xem, anh ta thật sự không biết em à?" Tô Nhược Tuyết khó hiểu. "Em là nữ thần quốc dân của Long QUốc, siêu sao quốc tế, làm gì có ai mà không biết em được, hẳn cậu ta giả vờ thôi!" Chị Hồ nói. "Thật không?" Tô Nhược Tuyết vẫn không tin lắm. Mà bên ngoài sân bay, ba người Diệp Phàm, Đại Hổ và Nhị Hổ vừa đi ra đã chạm phải đám đông giơ bảng led, miệng hô lớn Tô Nhược Tuyết! "Chủ nhân, bọn họ đang làm gì vậy?" Hai anh em Đại Hổ giật mình. "Không biết!" Diệp Phàm lắc đầu. Hắn vừa mới rời khỏi núi Cửu Long, đương nhiên không biết mấy trò đu thần tượng này, cũng không biết mặt mấy ngôi sao lớn. "Đi thôi!" Bọn họ đi thẳng ra ngoài.