Lúc này, một cô gái sắc nước hương trời mặc quần dài trắng bước xuống xe. Vừa xuống, cô ấy đã đi thẳng tới trước mặt Diệp Phàm, quỳ gối, cung kính nói: "Bách Hợp, phụ trách Bách Hoa Lâu quận Hoài Giang, gặp qua thiếu chủ." Mấy cao thủ Nhân Cảnh khác đều quỳ gối với Diệp Phàm. "Đứng lên đi!" Hắn ra hiệu. Bách Hợp lập tức đứng dậy nói: "Thiếu chủ, tôi nghe nói chuyến bay của ngài xuất hiện giặc cướp, thiếu chủ không sao chứ?" "Tôi không sao." "Mời thiếu chủ lên xe." Bách Hợp cung kính nói. Diệp Phàm lên xe, Bách Hợp ngồi cạnh hắn, hương thơm nhàn nhạt từ cô ta xông vào mũi. Đại Hổ và Nhị Hổ thì ngồi xe khác. "Lần này thiếu chủ đến quận Hoài Giang có nhu cầu gì cứ nói với Bách Hợp." Bách Hợp nhìn Diệp Phàm, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh. "Điều tra tin tức liên quan đến Liễu Như Thị chưa?" Diệp Phàm hỏi. "Liễu Như Thị đã biến mất mấy hôm nay, ngay cả người nhà họ Liễu cũng không biết cô ta đang ở đâu." "Có điều tôi đã huy động tất cả thế lực tình báo của Bách Hoa Lâu ở quận Hoài Giang dốc sức tìm kiếm, chắc sẽ nhanh chóng có tin tức thôi!" Bách Hợp nói. "Chậm nhất ngày mai phải tìm ra cho tôi!" Diệp Phàm lạnh lùng nói. "Vâng, thiếu chủ." Bách Hợp gật đầu. "Thiếu chủ, giờ cũng giữa trưa rồi, ngài đã ăn cơm chưa?" "Tôi cố tình đặt trước một bàn đặc sản của quận Hoài Giang, thiếu chủ có thể thưởng thức thử xem!" "Không cần, lát nữa cô thả tôi xuống chỗ nào cũng được, tôi tự đi!" Diệp Phàm từ chối. Ánh mắt Bách Hợp khẽ lóe lên: "Dạ!" Vào trong thành phố, Diệp Phàm và hai anh em Đại Hổ xuống xe trước. "Đại tỷ, hắn là đồ đệ của lâu chủ đó à?" "Nhìn thế nào cũng bình thường quá!" Lúc này, cô gái ngồi ở ghế phụ quay đầu lại hỏi Bách Hợp. "Vị thiếu chủ này không hề đơn giản." Bách Hợp híp mắt, trầm giọng nói. "Đại tỷ, đồ đệ lâu chủ xuất hiện rồi, lẽ nào sau này hắn muốn tiếp quản Bách Hoa Lâu à, vị ở Đế Đô có đồng ý không nhỉ?" Người phụ nữ lái xe sực nhớ ra. "Ý cô là con gái chưởng đà Cơ Như Yên?" Bách Hợp mở miệng. "Không sai, là vị này, tôi nghe nói hiện giờ cô ta quản lý hầu hết mọi chuyện ở Bách Hoa Lâu, ngay cả ngũ đại Hoa Đán và Bách Hoa vệ đều nghe lời cô ta!" Cô gái kia gật đầu. "Thủ đoạn và năng lực của cô tiểu thư này rất mạnh, không hề thua kém lâu chủ năm đó." "Tuy nhiên rốt cuộc dã tâm của cô ta lớn bao nhiêu thì không ai biết." "Thiếu chủ muốn chấp chưởng Bách Hoa Lâu, sợ rằng phải chinh phục được cường giả này!" Bách Hợp cười khẽ. Bên kia, ba người Diệp Phàm đang đi dạo trên đường, trong lúc vô tình đi ngang qua một nhà hàng, phía trên viết bốn chữ lớn: Nhà hàng Bắc Lương. "Bắc Lương?" Nhìn hai chữ kia, ánh mắt Diệp Phàm khẽ lóe sáng. Bắc Lương là nơi lạnh lẽo và cực khổ nhất Long Quốc, đồng thời cũng là địa phương Lục sư phụ của hắn thống lĩnh quân đoàn Thiên Sách đóng giữ tại đó.