Trông thấy hai chữ Bắc Lương, lòng Diệp Phàm bỗng thấy thân thiết khó tả, thế là hắn dẫn Đại Hổ, Nhị Hổ bước vào. Nhà hàng này không lớn lắm, trang trí bên trong cũng rất bình thường, không có mấy khách. "Các vị muốn ăn gì?" Nhân viên phục vụ đi tới, chào hỏi ba người Diệp Phàm. "Chỗ này của các anh có món gì đặc sắc không, làm mấy món." Diệp Phàm nói. "Dạ vâng." Phục vụ gật đầu. "Đồ lão tứ, lăn ra đây!" Đột nhiên, một đám người cầm gậy, hung ác dữ tợn vọt vào nhà hàng, dọa mấy vị khách đang dùng bữa hoảng sợ bỏ chạy. Phục vụ cũng bị dọa, không dám tiến lên. "Có chuyện gì không?" Chẳng lâu sau, một người đàn ông trung niên tóc xám trắng chống gật khập khiễng bước ra, trông dáng vẻ đầy tang thương. "Đồ lão tứ, mau đưa phí bảo kê cho bọn tao!" Một gã đàn ông mặt sẹo bước ra khỏi đám cầm gậy, hừ một tiếng. "Không phải mấy hôm trước tôi vừa đưa rồi à?" Người đàn ông trung niên hỏi. "Mấy hôm trước là mấy hôm trước, lẽ nào hôm nay ông ăn cơm còn mai thì nhịn à?" "Mau lên, bớt phí lời!" Mặt Sẹo hung ác dọa. "Mấy hôm nay quán làm ăn không tốt, tôi còn phải nhập hàng, trả lương, thật sự không có tiền!" Người đàn ông trung niên nhíu mày. "Đồ lão tứ, ông muốn ăn đòn đúng không?" "Không đưa phí bảo kê thì đừng trách sao tao phá cái tiệm rách này!" Mặt Sẹo la lớn. "Ai dám đập?" Vẻ mặt người đàn ông trung niên thay đổi, quát lớn. "Ui chu choa, ông già này, đi đường còn phải chống gậy mà dám láo toét với tao à?" "Hôm nay ông đây phải cho mày xem bố lợi hại thế nào!" Mặt Sẹo hừ lạnh, vung gậy bóng chày về phía người đàn ông trung niên. Ánh mắt Đồ lão tứ khẽ ngưng lại, gậy trong tay vung lên, hất bay gậy bóng chày của đối phương ra ngoài, đồng thời quất thẳng vào người Mặt Sẹo, ép gã lùi về sau mấy bước. Cảnh tượng này dọa đám người đi theo Mặt Sẹo giật mình. Diệp Phàm ngồi bên kia khẽ nhướn mày, cẩn thận quan sát người đàn ông chống gậy. "Đồ lão tứ, không ngờ ông cũng có chút bản lĩnh đấy!" "Lên cho tao, phế tên này cho tao!" Mặt Sẹo hung ác kêu lên. Gã vung tay, mấy chục người phía sau đồng loạt vung vũ khí về phía người đàn ông trung niên. Bốp bốp bốp!!! Đồ lão tử cầm gậy, hỗn chiến với đám người kia. Tuy nhiên vì thân thể không tiện, hơn nữa đối mặt với một đám côn đồ không sợ chết, chẳng lâu sau hắn ta đã thua trận, bị quật ngã xuống đất, hộc máu. "Dám đả thương ông đây hả, chết đi!" Mặt Sẹo nhặt gậy bóng chày lên, hung hăng quất về phía Đồ lão tứ, một khi đập trúng ắt sẽ toi mạng! "Không ngờ Đồ Phu ta lại chết trong tay mấy tên côn đồ!" "Đúng là nực cười!" Người đàn ông nằm trên đất cười giễu, trong mắt thoáng qua vẻ không cam lòng và bất đắc dĩ, xen lẫn một chút thê lương. Bốp!