“Bọn mày tiếp tục đánh cho tao!” Người đàn ông râu quai nón hô lên với tay sai. “Rõ!” Mấy người kia gật đầu rồi đi về phía Mục Kình Thiên, đánh liên tiếp về phía ông ấy. Tù nhân xung quanh trông thấy cảnh tượng này thì vỗ tay cổ vũ. Lúc này, bọn họ coi Mục Kình Thiên như một món đồ chơi để mua vui. Trên lầu nhà tù cách đó không xa. Có một người đàn ông đầu trọc bụng phệ mặc quân phục, ông ta chính là quản ngục của nhà tù Kim Lăng – Đỗ Thiên Đức. “Ngục trưởng, nếu còn đánh tiếp thì Mục Kình Thiên sẽ chết thật đấy, có cần bảo bọn họ dừng tay không?” Một người quản giáo đứng trước mặt Đỗ Thiên Đức nói. “Chết thì chết thôi!” “Nhưng dù sao thì ông ta cũng là quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách!” “Chẳng may ông ta chết ở nơi này, truyền ra ngoài sợ là…” Người giám ngục lo lắng nói. “Sợ cái gì?” “Ông ta đã không còn là người của quân Thiên Sách từ lâu rồi, hơn nữa bây giờ Mục Kình Thiên chính là thứ vô dụng, quân Thiên Sách còn vì một kẻ phế vật này mà đối đầu với nhà tù Kim Lăng chắc?” “Người này còn đắc tội với Thanh Môn, có Thanh Môn ở đây, chúng ta còn phải lo cái gì?” “Huống chi, ông ta bị nhốt vào nhà giam của chúng ta thì càng không có khả năng sống sót ra ngoài, sớm muộn gì cũng chết thôi!” “Chết sớm thì giải thoát sớm, tôi đây là đang giúp đỡ ông ta!” Đỗ Thiên Đức cười lạnh. “Ngục trưởng nói đúng!” Giám ngục nghe xong thì trong lòng yên tâm hơn nhiều, ông ta cười nịnh nọt. Ầm!!! Đúng lúc này, bên ngoài nhà tù đột nhiên vang lên một tiếng động lớn! “Chuyện gì xảy ra vậy?” Vẻ mặt của Đỗ Thiên Đức thay đổi. Các tù nhân, cai ngục và thủ vệ trong nhà tù đều giật mình trước tiếng động lớn. Một giây tiếp theo, cánh cửa thép nặng mấy ngàn cân của nhà tù Kim Lăng vỡ tan thành từng mảnh, như thể bị ngoại lực tác động mạnh! Cánh cửa bằng sắt thép nặng như hàng tấn như vậy, sức mạnh phải lớn thế nào mới có thể nổ nát?” Sợ là phải điều động tới cả xe tăng đạn pháo! Lúc này, tất cả mọi người trong nhà tù Kim Lăng đều bị dọa sớ. Khi cánh cửa nhà tù vỡ nát. Ba bóng người bước vào bên trong. Không ai khác, bọn họ chính là Diệp Phàm, Mộ Bạch và Đồ Phu! Cánh cửa kia bị Diệp Phàm dùng một quyền nổ tung! “Vậy mà lại có kẻ dám tự tiện xông vào nhà tù Kim Lăng?” Người trong nhà tù Kim Lăng đều ngạc nhiên nhìn ba người Diệp Phàm. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người xông vào nhà tù Kim Lăng, hơn nữa còn không thèm giấu diếm, nghênh ngang xông bào! Soạt! Trong chốc lát, binh lính trong ngục chĩa thẳng súng vào Diệp Phàm và hai người còn lại. “Các người là ai?” “Dám tự tiện xông vào nhà tù Kim Lăng, là gan cũng không nhỏ!” Lúc này, Đỗ Thiên Đức ưỡn cái bụng to đi tới, chỉ tay về phía ba người Diệp Phàm với vẻ mặt cao ngạo. “Quân đoàn trưởng Mục Kình Thiên ở đâu?” Diệp Phàm thờ ơ, ánh mắt tràn đầy sát khí. “Cậu tới tìm cái thứ vô dụng Mục Kình Thiên kia?” Đỗ Thiên Đức giật mình. “Sợ là bây giờ ông ta đã chết rồi!” Người đàn ông râu quai nón đứng ở bãi tập, gã ta nhìn Diệp Phàm hừ lạnh nói. Gã phất tay, đám tay sai đang đánh Mục Kình Thiên giải tán, bóng dáng Mục Kình Thiên xuất hiện. Lúc này Mục Kình Thiên đang nằm trên mặt đất, mặt đầy máu, không biết sống chết! “Kình Thiên!!!” Mộ Bạch và Đồ Phu nhìn thấy bộ dáng của người anh em Mục Kình Thiên thì hô lớn, trên người bọn họ tỏa ra sát ý ngất trời. Ngay khi bọn họ muốn xông về phía Mục Kình Thiên. “Bọn chúng tới cướp ngục, mau nổ súng, giết không tha!” Vẻ mặt của Đỗ Thiên Đức thay đổi, ông ta hô lên. Đoàng đoàng đoàng!!! Ngay sau đó, binh lính xung quanh trực tiếp nổ súng. Đạn bay đầy trời bắn về phía ba người Diệp Phàm. Ầm!!!