Ngay khi hàng ngàn viên đạn chỉ còn cách Diệp Phàm vài mét, đột nhiên trên người Diệp Phàm bộc phát ra một cỗ lực lượng khủng bố. Luồng sức mạnh này hóa thành một màn chắn vô hình che phủ ba người bọn họ ở bên trong, chặn lại tất cả những viên đạn đang bắn tới. Keng keng keng!!! Đạn bắn lên màn chắn giống như đập vào tấm sắt kiên cường, vang lên tiếng kêu đinh tai nhức óc rồi rơi xuống mặt đất. Nếu như có võ giả mạnh ở đây thì bọn họ sẽ rất sốc khi trông thấy cảnh tượng này! Cường khí hộ thể, vậy chỉ có thể là… Lúc này, người trong nhà tù nhìn thấy cảnh này thì ngây cả người! Đỗ Thiên Đức cũng trợn tròn mắt. “Nổ súng, giết hắn ta, giết hắn!” Ngay sau đó, Đỗ Thiên Đức mới kịp hoàn hồn, ông ta hét lớn. Hơn vạn binh lính xung quanh đều cầm vũ khí điên cuồng bắn về phía Diệp Phàm. Vô số viên đạn như mưa lớn trút xuống. “Cút!!!” Diệp Phàm giận dữ quát lớn. Một luồng sức mạnh ngút trời bộc phát từ cơ, áp chế hàng vạn binh lính, khiến họ quỳ xuống đất ngay tại chỗ, miệng nôn ra máu, ánh mắt đối phương lộ ra vẻ sợ hãi. Lúc này, toàn bộ nhà tù đều bị uy áp này bao phủ, không khí đã hoàn toàn đông lại. Ai nấy đều run lẩy bẩy, bọn họ có một loại cảm giác không thở nổi. Bọn họ nhìn Diệp Phàm với vẻ khiếp sợ, trông thấy hắn gióng như trông thấy quỷ! Ba người Diệp Phàm đi tới trước mặt Mục Kình Thiên! “Kình Thiên!” Mộ Bạch đỡ Mục Kình Thiên dậy. “Kình Thiên, ông ấy…ông ấy chết rồi?” Đồ Phu vươn tay kiểm tra hơi thở của Mục Kình Thiên, vẻ mặt ông thay đổi, trở nên cực kỳ khó coi. “Sao lại như vậy được? Kình Thiên sẽ không chết, ông ấy sẽ không chết!” Mộ Bạch biết được Mục Kình Thiên đã chết thì giống như bị sét đánh, không thể tin nổi! A!!! Đồ Phu phát ra một tiếng gầm phẫn nộ, hai mắt đỏ như máu, sát ý vô tận! Chín quân đoàn trưởng của bọn họ đã kề vai sát cánh chiến đấu lâu như vậy, mặc dù không phải là anh em ruột thịt nhưng họ đã sớm coi nhau như người thân! Cái chết của Mục Kình Thiên khiến cho Mộ Bạch và Đồ Phu khó có thể tiếp nhận. “Ai?” “Là ai đã giết Kình Thiên?” Hai mắt Đồ Phu đỏ như máu, gương mặt ông dữ tợn nhìn về đám tù nhân. Mặc dù những tù nhân có mặt ở đây đều là kẻ dính máu trên tay, vô cùng hung ác. Nhưng lúc này, khi nhìn thấy sát ý tản ra từ trên người Đồ Phu, nội tâm bọn họ không ngừng run rẩy. Từng người từng người đều không hẹn mà liếc mắt vê phía người đàn ông râu quai nón và đám tay sai của gã ta! “Là mấy người giết Kình Thiên!” Vẻ mặt Đồ Phu đầy giận dữ, ánh mắt đầy tơ máu nhìn về phía người đàn ông kia. “Không liên quan gì tới chúng tôi, là hắn ta sai chúng tôi làm!” Mấy tên tay sai bị dọa quỳ rạp xuống dưới đất, bọn họ chỉ vào người đàn ông râu quai nón. “Bọn mày…” Người đàn ông tức giận nói.
Ầm!!!