"Đại thiếu gia, không xong rồi, bên ngoài câu lạc bộ xuất hiện hơn ngàn người trắng trợn chém giết người Thanh Môn chúng ta, bọn họ sắp tới tầng chín rồi!" Một tên thuộc hàng quản lý ở Thanh Môn vội vàng nói. "Gì? Sao lại có việc này?" "Còn không mau gọi thêm người đến đây, dám ngang ngược trên địa bàn Thanh Môn, thật to gan!" Hồng Phi biến sắc, hét lên. "Vâng!" Vị quản lý Thanh Môn vội vã phát tín hệu cầu viện. "Hồng thiếu, chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này trước!" Mấy vị thiếu gia kia nghe có người giết tới cửa thì lo lắng nói. "Đại thiếu gia, đám người kia rất hung ác, bọn tôi yểm hộ ngài rời đi từ cửa sau trước!" Vị quản lý Thanh Môn kia đề nghị. "Được!" Ánh mắt Hồng Phi khẽ loé lên, gật đầu, "Mấy người đang định đi đâu thế?" Ngay lúc bọn họ chuẩn bị bỏ của chạy lấy người, Diệp Phàm bừng bừng sát khí đi vào phòng vip. "Bảo vệ đại thiếu gia!" Vị quản lý Thanh Môn kia tái mặt, vội vàng hét lên. Đám đệ tử Thanh Môn nắm chặt vũ khí chém về phía Diệp Phàm. Xoèn xoẹt ! ! Diệp Phàm tiến tới một bước, lại vung đoản kiếm màu đen trong tay lên. Cần cổ đám người Thanh Môn xẹt qua một đường đỏ chót, máu tươi tuôn ra ồ ạt, trợn tròn mắt ngã xuống đất! "Đại thiếu gia, đi mau!" Quản lý Thanh Môn gọi Hồng Phi, sau đó hắn ta cầm trường kiếm công kích về phía Diệp Phàm. Phốc! Diệp Phàm lại vung đoản kiếm màu đen lên, tên quản lý Thanh Môn lập tức bị chẻ làm đôi, hỗn hợp nội tạng đã nát bấy đổ xòa xuống đất theo máu tươi. Hồng Phi và đám thiếu gia sợ xanh mặt, tay chân run lẩy bẩy. Bốp! Con ngươi khát máu của Diệp Phàm quét qua Hồng Phi, bước về phía đối phương. "Mày… Mày đừng tới đây, tao chính là đại thiếu gia của Thanh Môn đấy!" Thấy Diệp Phàm đi tới, Hồng Phi mạnh miệng gào lên. "Con gái quân đoàn trưởng Mục Kình là bị cậu làm nhục?" Diệp Phàm dừng trước mặt Hồng Phi, lạnh nhạt hỏi. "Đó… Đó là do cô ta tự nguyện, mặc mớ gì đến tao!" Hồng Phi kêu gào. Phốc! Diệp Phàm vung kiếm, một cánh tay của Hồng Phi lập tức bay ra ngoài. Aaaaaa! ! ! Hồng Phi kêu lên đầy thảm thiết. "Cậu không nên đụng vào cô ấy!" Diệp Phàm lạnh nhạt nói, hắn lại vung tay, chặt đứt cánh tay còn lại của Hồng Phi. Aaaaaaaaaaa! ! ! Hồng Phi không ngừng kêu thảm, Tiếp đó, Diệp Phàm vung hết nhát này đến nhát khác, xẻo từng miếng thịt trên người Hồng Phi xuống. Hồng Phi kêu gào thê lương. "Van cầu ngài, làm ơn tha cho tôi, kẻ hại chết cô ấy không phải là tôi." "Là Hoàng Bộ Kỳ!" "Là Hoàng Bộ Kỳ, tôi chỉ giúp đỡ mà thôi!"