Thằng nhóc này nhục mạ trưởng lão Y Các như vậy, thân là Tổng đốc thành phố Giang Thiên, ông ta phải làm gì đó, nếu như đắc tội với Y Các chỉ sợ chức vụ Tổng đốc của ông ta cũng không còn nữa! Ngay lập tức toàn bộ người trong khách sạn đều nhắm vào Diệp Phàm. Nhưng đúng lúc này, một nhóm người khác xông vào, ước chừng có mấy trăm người, trong tay mỗi người đều cầm vũ khí. Người đi đầu là Hải Hướng Đông - Giám đốc điều hành chi nhánh quận Nam Thiên của Tập đoàn Sở thị và Hà Thiên - Quận thủ quận Nam Thiên! “Hải tổng, Quận thủ, sao hai người lại đến đây?” Tôn Chính ngạc nhiên hỏi khi thấy Hải Hướng Đông và Hà Thiên xuất hiện. “Người giết con trai tôi là ai?” Hải Hướng Đông nhìn Hà Thiên hét lên lạnh lẽo. “Chính là hai người bọn họ!” Hà Thiên chỉ về phía Diệp Phàm và U Ảnh. Xoẹt!!! Trong mắt Hải Hướng Đông lóe lên sát khí lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm cùng U Ảnh. Mà Tôn Chính cũng cực kỳ kinh ngạc, mặc dù ông ta biết chuyện hôm qua Hải thiếu bị giết, nhưng không ngờ rằng là do hai người này làm! “Hai người này này dám đắc tội với người của tập đoàn Sở thị, đúng là muốn chết!” Tôn Chính lắc đầu “Bắt bọn họ lại cho tôi, tôi muốn băm thây bọn họ thành trăm mảnh!” Hải Hướng Đông dữ tợn quát lên. Người ông ta dẫn đến trực tiếp xông ra ngoài. Phốc phốc phốc!!! Diệp Phàm còn chưa kịp nói chuyện, U Ảnh đã xông ra ngoài, hướng tới nhóm người này đại khai sát giới. Tuy người Hải Hướng Đông mang tới đều có thực lực không kém, trong đó còn có một nhóm võ giả Nhân Cảnh, nhưng vẫn không chịu nổi một kích của U Ảnh! Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ nhóm người này đã bị giết. Giờ phút này, vẻ mặt của Hải Hướng Đông, Hà Thiên, Tôn Chính, kể cả vị trưởng lão Y Các kia cùng hai tên đệ tử đều vô cùng khiếp sợ. “Hóa ra ông là cha của tên đó, nếu đã như vậy tôi sẽ cho ông đi đoàn tụ cùng con trai ông!” Diệp Phàm liếc nhìn Hải Hướng Đông, nói thẳng. U Ảnh lập tức đi thẳng về phía Hải Hướng Đông. “Mày…” Hải Hướng Đông tức giận, nhìn Hà Thiên: “Hà quận thủ, nơi này là địa bàn của ông, chẳng lẽ ông để mặc cho hai người này tùy ý làm càn sao? Nếu như vậy, chỉ sợ tập đoàn Sở Thị của tôi về sau sẽ không đầu tư vào quận Nam Thiên nữa, dù sao thì ngay cả an toàn của bản thân cũng không được đảm bảo, nói gì đến đầu tư?” Nghe Hải Hướng Đông nói vậy, sắc mặt Hà Thiên thay đổi, trực tiếp phất tay. Ngay lập tức, hơn một ngàn vệ quân lao ra ngoài bao vây toàn bộ khách sạn. Toàn bộ súng ống trong tay bọn họ đều hướng về Diệp Phàm và U Ảnh. “Lập tức buông tay chịu trói, nếu không sẽ giết không tha!” Hà Thiên quát lên với vẻ mặt uy nghiêm. “Để tôi xem ai dám ra tay?” Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên.