Lúc này, Hồng Diệp dẫn theo một đám người của Bách Hoa Lâu xông vào. “Cô là ai?” Hà Thiên liếc nhìn Hồng Diệp, cau mày hỏi. “Hồng Diệp, đến từ Bách Hoa Lâu!” Hồng Diệp thẳng thắn nói. Hà Thiên nghe Hồng Diệp nói vậy thì sắc mặt thay đổi, nói: “Các người đang muốn…” “Mấy người không được động vào bọn họ!” Hồng Diệp lạnh lùng quát. “Chỉ là một người đàn bà chỗ mua vui mà cũng dám xen vào việc của người khác?” “Quận thủ Hà, lập tức cho người đuổi bọn họ ra ngoài đi!” Hải Hướng Đông nhìn Hồng Diệp, nói một cách khinh thường. “Ông nói cái gì?” Hồng Diệp nghe Hải Hướng Đông nói vậy, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm ông ta. “Hải tổng, Bách Hoa Lâu này không đơn giản đâu!” Hà Thiên vội vàng nói. Có lẽ người khác không hiểu rõ Bách Hoa Lâu, cho rằng đó chỉ là nơi mua vui. Nhưng Hà Thiên là Quận trưởng của một quận đương nhiên biết rõ sự đáng sợ của Bách Hoa Lâu. Bách Hoa Lâu là một tổ chức cực kỳ hùng mạnh được giấu ở Long Quốc, tuyệt đối không dễ trêu chọc! “Có gì mà không đơn giản, ông là một Quận trưởng chẳng lẽ lại sợ một người đàn bà nơi cầu hoan mua vui?” Hải Hướng Đông hét lớn. “Hải tổng dễ nổi nóng quá nhỉ!” Lúc này, một giọng nói vang lên. Một đám người khác xuất hiện tại đây, người cầm đầu là Hướng Khôn - Điện chủ phân điện của điện Long Vương ở quận Nam Thiên. “Hướng tiên sinh!” Hải Hướng Đông nhìn thấy Hướng Khôn thì sắc mặt thay đổi. Tuy ông ta không biết sự đáng sợ của Bách Hoa Lâu nhưng lại vô cùng rõ ràng sự khủng bố của điện Long Vương! Đây chính là thế lực đứng đầu Long Quốc, mặc dù hiện giờ kém xa trước kia nhưng cũng không phải là nơi ông ta không thể tùy tiện đắc tội. “Hướng tiên sinh, sao ngài lại tới đây?” Hải Hướng Đông nhìn Hướng Khôn hỏi. Mà đám người Hà Thiên, Tôn Chính ai nấy đều vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy người của điện Long Vương xuất hiện. “Hải tổng, ông đắc tội người không nên đắc tội rồi!” Hướng Khôn nhìn Hải Hướng Đông nói thẳng. “Người không nên đắc tội?” Hải Hướng Đông sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra! Răng rắc! Giây tiếp theo, Hướng Khôn vung tay ra, trong nháy mắt đã bóp chặt cổ Hải Hướng Đông rồi bẻ gãy. Hải Hướng Đông còn chưa kịp phản ứng lại thì đôi mắt đã trợn to, chết không nhắm mắt. Giờ phút này Hà Thiên, Tôn Chính và toàn bộ người của Y Các đều sợ ngây người, ngay cả Hồng Diệp cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. “Hướng tiên sinh, ngài…” Sắc mặt Hà Thiên thay đổi, nói với Hướng Khôn. “Thế nào? Tôi giết ông ta, Quận trưởng Hà có ý kiến?” Hướng Khôn lạnh lùng liếc nhìn nhìn Hà Thiên.