Thần Y Độc Phi

chương 212: một bước lên mây xanh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mọi người ai nấy đều nhận ra, kẻ dùng vải lụa làm khăn trùm kín đầu kia, chính là Thanh Nhạc quận chúa, khó trách lại lớn lối đến như vậy. Tuy nói, trước mắt đứng ở bên ngoài, các quan viên, quý phu nhân cùng các tiểu thư luận địa vị đúng thật thấp hơn nhiều so với Thanh Nhạc quận chúa. Nhưng nếu thật sự so sánh mà nói, Hoàng Thượng cũng sẽ không hướng về kẻ mà nửa điểm quyền lực cũng không có, huống chi hôm nay ngay cả vương phủ cũng không còn nói chi đến vương gia và quận chúa. Suy cho cùng các nàng là người có tư chất, mà người có tư chất thì không nên cùng người không có. tư chất so đo.

Vì vậy, mọi người chỉ nhìn một cái, rồi rối rít không hẹn mà cùng nhau quay đầu đi, việc ai người ấy làm.

Ánh mắt của Phượng Vũ Hoành, thế nhưng lại luôn †ập trung đặt ở trên người nữ tử mặc hồng y sau lưng Thanh Nhạc, mặc dù nàng kia một mực cúi đầu, dung nhan thoạt nhìn có đen một chút, mặc cho tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận đó chính là nha hoàn của Thanh Nhạc quận chúa, Nhưng nàng biết chắc người đó, đích thị là Phượng Trầm Ngư.

Nàng sớm đã biết Phượng Trầm Ngư sẽ nghĩ biện pháp để trà trộn vào cung cấm, nàng cứ nghĩ rằng đối phương sẽ đi cầu tam hoàng tử giúp đỡ, nhưng lại không. hề nghĩ rằng sẽ thông đồng cùng Thanh Nhạc quận chúa đến đây.

Thanh Nhạc xuống ngựa cũng chả thèm xếp hàng, cứ thể chạy thẳng vào đến cửa cung, chuẩn bị trực tiếp tiến vào cung, nhưng nào ngờ lại bị một ma ma ngăn cản lại.

Thanh Nhạc, khó chịu cau mày: “To gan!”

Vị kia ma ma cũng không phải dạng người gan thỏ, bà quanh năm đều ở trong thâm cung, thiên nhan của Hoàng thượng, Hoàng hậu đều ngày ngày thấy qua, há để cho một xấu quận chúa khác họ dọa sợ. Nghe thấy 'Thanh Nhạc lớn giọng như thế, ma ma kia phụt một tiếng cười vui vẻ rồi mở miệng nói: “Thanh Nhạc quận chúa, lão nô chính là phụng mệnh của Hoàng hậu nương. nương, ra lệnh phải ở chỗ này kiểm tra thiệp mời của các. nữ quyến tiến cung. Nếu như quận chúa muốn xông vào, lão nô cũng không thể làm gì, đành phải bẩm báo lại việc này cho Hoàng hậu nương nương biết vậy.”

'Thanh Nhạc lại nhăn mày, chuẩn bị mở miệng nói lại đôi câu, thì đã thấy Phượng Trầm Ngư sau lưng đưa thiệp mời đến.

Nàng cũng không nói thêm gì nữa, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, bộ dạng hôm nay của Phượng Trầm Ngư đã làm nàng kiềm chế lửa giận quá sức rồi, cũng không thể để nó bùng nổ lại sinh ra thêm chuyện nữa.

Thấy có nha hoàn đưa thiệp mời đến, lão ma ma ngược lại hứng thú nhiều hơn, nhìn Trầm Ngư mà buông mắt xuống, trong lòng lại thêm vài phần tính toán.Một nha đầu nho nho, mà ăn mặc so với chủ tử còn nổi bật hơn, thật sự không biết nàng đến để làm gì. Nhưng mà Thanh Nhạc trước giờ thích ra oai sinh sự, chắc là lại đặc biệt an bài nhằm hiến nghệ trong cung yến.

Lão ma ma không nghĩ nhiều nữa, ngược lại nhận lấy thiệp mời kiểm tra một chút, sau đó nhìn Thanh Nhạc mà vui vẻ nói: “Theo lý mà nói, quận chúa ngài vẫn nên xếp hàng. Người nhìn xem, phía sau biết bao nhiêu phu nhân và tiểu thư đang chờ, lão nô nhận kiểm tra thiệp. mời của ngài trước thật sự là có chút không công bằng cho lắm. Nhưng bất quá ngài là quận chúa, vậy thì coi như phá lệ một lần vậy, hy vọng sang năm quận chúa có. thể đến sớm hơn một chút, cũng sẽ tiết kiệm được thời gian xếp hàng hơn." Vừa nói xong, đưa thiệp mời trả về. Thanh Nhạc hừ lạnh một tiếng, liền vội vàng đem Phượng Trầm Ngư vào xếp hàng.

Phượng Vũ Hòanh thấy các nàng đi ra, liền thu hồi †ầm mắt, Phượng Tưởng Dung nhỏ giọng hỏi: “Thanh Nhạc quận chúa vì sao lại phải quấn vải che đầu như vậy? Ăn mặc như vậy thật khó coi.”

Phượng Vũ Hoành bật cười:“ Nàng ta không giấu không được. Ta nghe nói trong trận họa hoạn ở Định An vương phủ kia, nàng bị cháy rụi cả tóc đó, mà tóc thì làm sao có thể mọc nhanh được cơ chứ.”

'Tưởng Dung sau khi nghe xong liền liên tưởng đến hình ảnh Thanh Nhạc trọc đầu, không kiềm được mà bật cười ra tiếng

Mà lúc này, Phượng Vũ Hoành cũng đã tìm thấy bọn người Nhâm Tích Phong đang đứng, nên vội vàng kéo Tưởng Dung đi đến đó.

Nhâm Tích Phong, Phong Thiên Ngọc và Bạch Phù Dung đứng chung một chỗ, thấy Phượng Vũ Hành đang đi đến nên đặc biệt vui vẻ. Phượng Vũ Hoành liếc các nàng tỏ vẻ giận dỗi rồi nói: “Nhìn bộ dạng các ngươi đứng chung một chỗ, rõ là cùng nhau đi đến đây, vậy tại sao lại không kêu ta đi cùng một tiếng?”

Bạch Phù Dung liền cười kéo tay nàng lại: “Ai nói bọn †a cùng đi nào? Chúng ta chen ngang đội ngũ xếp hàng để đứng chung đó.” Vừa nói vừa xoay người về phía sau nhìn một vị phu nhân mà nói: “Mỹ di, lại phiên ngươi cho †a thêm hai chỗ được không?”

Nàng kia, người được gọi Mỹ di, hiển nhiên là vô cùng quen thuộc với Bạch Phù Dung, liền vội bước lùi về sau hơn nửa bước để cho Phượng Vũ Hoành cùng Tưởng Dung đứng chen vào. Hai nàng vội vàng quay lại nói lời cảm ơn với vị phu nhân kia, song lại hướng về phía đội đang xếp hàng sau lưng cùng nhau chào hỏi, và nói tiếng cảm ơn mọi người.

Mọi người nhường nhịn, tương trợ nhau, bầu không khí cũng dịu dàng hài hòa hơn rất nhiều.

Phượng Vũ Hoành giới thiệu Tưởng Dung với ba vị tỉ muội tốt của nàng, xong lại nói bên tai nàng: “Một lát nữa khi vào yến tiệc, muội có thể thấy Vũ Dương quận chúa nữa, muội cũng đã gặp nàng vài lần rồi đấy.”

Tưởng Dung lần đầu tiên có thể biết nhiều người đến như vậy, mà một người lại một người đều đích thực là thiên kim tiểu thư, nhất thị im nàng có chút khẩn trương, chỉ biết khéo léo gật đầu mỉm cười.Phượng Vũ Hoành cũng không có cách nào khác: “Tam muội của ta là người khá nhút nhát, cũng rất ít khi ra khỏi nhà dạo chơi, các ngươi chớ để bụng đó!

Mấy người tỉ muội vừa nói vừa cười vui vẻ, bất tri bất giác đã đến trước thềm Thước Viễn môn. Ngay lúc này, trên đường vào cung có chiếc xe ngựa chạy nhanh như bay lao đến, tốc độ so với xe ngựa nhà Thanh Nhạc, còn nhanh hơn nhiều, làm cho bụi bay kéo dài đăng đẳng, làm cho vị ma ma đang tra xét thiệp mời kia cũng phải ho khan hai tiếng.

Nhưng kì lạ là vẫn không có người nào đối với chuyện này sinh ra dị nghị, Phượng Vũ Hoành thấy hơi kì quái, chẳng phải mấy vị phu nhân tiểu thư ở đây đều rất hay nhiều lời đó sao ?

Bạch Phù Dung khẽ kéo tay áo nàng, nhỏ giọng nói: “Là xe ngựa của Bộ gia đó.”

Phượng Vũ Hoành không hiểu: “Bộ gia?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio