Mọi người đang nói chuyện, liền thấy xe ngựa Bộ gia cũng dừng lại ngay chỗ Thanh Nhạc quận chúa bước xuống, màn xe khẽ nâng, bên trong có một cô gái bước xuống xe, một bộ y phục tím không gió mà bay, mái tóc dài như thác đổ, làn da nõn nà, khuôn mặt như tranh vẽ. Vốn có thể là giai nhân nhu nhược như nước, nhưng mặt lại lạnh như băng, dáng đứng kiêu ngạo khinh người, như nước xanh trong đầm băng.
Bạch Phù Dung nhỏ giọng bổ túc cho Phượng Vũ Hoành cùng Tưởng Dung: “Đó chính là cháu gái ruột của Bộ quý phi, Bộ Nghê Thường.”
Lại thấy vị kia ma ma thấy Bộ Nghê Thường, so với Thanh Nhạc lại nhiệt tình nhiều hơn vài phần, sớm bước lên chủ động hành lễ, thậm chí thiệp mời cũng không xem, liền vội vã mời Bộ Nghê Thường tiến vào cung.
Bộ Nghê Thường thế nhưng chẳng thèm để ý đến bà, chỉ đảo mắt nhìn một vòng chúng nhân đang xếp hàng, ánh mắt dừng lại trên người người Phượng Vũ Hoành.
Chỉ thấy nàng chậm rãi chớp hàng mi, buông bước. chân đi đến bên Phượng Vũ Hoành, cho đến khi gần nàng mới dừng chân, đứng ngông nghênh nhìn một lúc lâu, mới bắt đầu lên tiếng: “Ngươi chính là người đã thu thập con tiểu tiện nhân Thanh Nhạc?”
Phượng Vũ Hoành cũng nhìn xoáy thẳng vào nàng, trong mắt không chứa một tia hàng quang bén nhọn, nhưng lại mang cái gì đó giống với Huyền Thiên Minh, thái độ bất cần hỗn thế, cả người trên dưới đều cùng tản mát ra một loại cao quý bức người nhưng lại khinh thường mà lười biếng.
Bộ Nghê Thường nhíu chặt mày liễu, nhưng liền nghe Phượng Vũ Hoành mở kim khẩu ra nói trước: “Cô nương lời này nên tìm Huyền Thiên Minh mà hỏi đi.” Nàng ngay cả Ngự vương điện hạ cũng chẳng thèm kêu, cứ thế nói thẳng tên. Chỉ là Bộ Nghê Thường kia ngoài mặt không có nửa điểm biến hóa, thế nhưng Phượng Vũ Hoành nhìn ra được, trong con ngươi đen láy của nàng, không tự chủ mà co rút lại vài nhịp.“Hay lắm.” Bộ Nghê Thường bỗng nở nụ cười thật tươi tắn, căm khẽ nhếch lên, nhìn lại khí thế ngông cuồng tự đại nhiều hơn lúc trước mấy phần.
Nhưng cứ thế vẫn trong lòng vẫn sinh ra điểm thất bại như cũ, từ trước đến giời nàng khinh thường hết thẩy mọi thứ, dưới con mắt này chỉ toàn sự kiêu ngạo thế nhưng lại không thể quấy nhiễu thu thập được Phượng Vũ Hành kia, người có thái độ bất cần, không xem ai vào mắt, càng ở ba từ cuối “Huyền Thiên Minh” đã làm nàng thua ngay tại trận.
Bộ Nghê Thường trong lòng đầy phiền não, xoay người rời đi, tiến thẳng vào cửa cung.
Mấy tiểu cô nương thật sự không rõ nội tình, Phong Thiên Ngọc nhỏ giọng hỏi Phượng Vũ Hoành: “Ta chỉ nghe nói Bộ Nghê Thường và Thanh Nhạc kia luôn luôn không hợp nhau, thế sao hôm nay lại thấy như có địch ý. đối với ngươi?”
Phượng Vũ Hoành nhún nhún đôi vai nhỏ: “Ai mà biết được.”
Trong khi đang nói chuyện, lão ma ma muốn kiểm tra thiệp mời của các nàng. Mấy người cùng nhau đưa thiệp mời ra. Sau khi lão ma ma xem thiệp liền nói vài câu lời khen, lại đến Phượng Vũ Hoành, khi tự mình mở thiêệp mời ra xem một chút,
ngay lập tức lại kinh hãi: “Ngự... Ngự vương phí? Trời ơi!" Lão ma ma lúc này hết sức ảo não và sợ hãi: “Đều do lão nô có mắt không tròng, làm sao lại dám để Ngự vương phi chờ lâu đến như vậy chứ? Lão nô thật sự là đáng chết mà, xin vương phi tha cho lão nô.” Vừa nói liền hoảng loạn mà quỳ xuống.
Phượng Vũ Hoành vội vàng ngăn động tác của bà, nàng nhìn ra lão ma ma này thật lòng là ão não và sợ hãi, trong lòng không kiềm được mà mắng Huyền Thiên Minh một chút, tất cả cũng tại cái danh tiếng của hắn mà ra, làm người người nghe đến như là thấy quỷ vậy.
“Ma ma mau đứng dậy, ta chẳng qua chỉ là có hôn ước với Ngự vương điện hạ, còn chưa danh chính ngôn thuận bước qua cửa.”
“Qua cửa là chuyện sớm hay muộn thôi.” Lão ma ma cười nói: “Người nào mà không biết Ngự vương điện hạ rất coi trọng vương phi! Chuyện này trong cung ai ai cũng đều biết, vương phi không cần phải khiêm tốn.” Vừa nói liền vừa tự mình dẫn mấy người vào bên trong cửa cung, sau đó liền vội vàng kêu một nha đầu dẫn đường đang đứng xếp hàng chờ lệnh: “Mau! Mau dẫn Ngự vương phi cùng các vị tiểu thư đi Lưu Ly viên đi.”
Tiểu nha đầu vừa nghe ba chữ Ngự vương phi đã vô cùng hỗn loạn và sợ hãi, vội vội vàng vàng tiến tới quỳ xuống đất dập đầu. Phượng Vũ Hành cũng lười ngăn cản, mặc nàng dập đầu ba cái mới nói: “Được rồi! Mau dẫn chúng ta đi vào thôi.”
Sau khi đã cách Thước Viễn môn xa một chút, Bạch Phù Dung cười nói: “Trời ạ! A Hoành, quả nhiên đi theo ngươi lăn lộn luôn có thịt ăn mà.”
Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ nói:“Thịt thì không có, nhưng bất quá có thuốc để ăn các ngươi có muốn lấy hay không đây?”
“Thuốc? Thuốc gì?” Mấy tiểu cô nương mắt đồng thời sáng rực lên, ở phương diện y thuật mà nói Phượng Vũ Hoành liền đại biểu cho Diêu gia, mà thuốc của Diêu gia tuyệt đối không để người khác thất vọng.
Phượng Vũ Hoành nói cho các nàng biết: “Ta cũng đã để trong xe ngựa rồi, chờ lúc kết thúc yến tiệc ta tặng cho các ngươi, các ngươi trực tiếp mang về phủ là được. Thuốc là do chính tay ta điều chế, dùng một ít hoa cỏ trà, có công dụng dưỡng đẹp da, có thể giải nhiệt hạ hỏa, còn có thể giúp mắt sáng ngời, tóc mọc ra ngày càng mượt hơn. Các ngươi có thể dùng để thay thế uống trà mỗi ngày, bảo quản tốt, dùng một thời gian sẽ mang lại kết quả tốt.”
Mấy tiểu cô nương càng nghe càng đặc biệt cao hứng, loại trà như vậy, thật sự các nàng chưa bao giờ nghe qua, đừng nói đến trong lòng các nàng trông đợi như thế nào.
Phượng Vũ Hoành lại nói với Nhâm Tích Phong: “Nghe nói Nhâm tướng quân khi trời trở lạnh việc đi đứng có chút khó khăn do bệnh cũ, ta vì hắn mà chuẩn bị chút thuốc cao dán, lát cũng sẽ cho ngươi mang về. Nếu tướng quân vẫn còn khó chịu, ta cũng có thể đích thân tự mình đến để xem thử một chút. Hiện tại ông ngoại ta không có ở trong kinh thành, tuy ta còn non nớt, nhưng có thể tự nhận y thuật tuyệt đối không tệ.”
Nhâm Tích Phong nghe những lời này, càng thêm cảm kích, nắm chặt tay Phượng Vũ Hoành nói: “Cảm ơn ngươi, ta cũng không muốn nhiều lời, phụ thân cả người luôn đau đớn chính là tâm bệnh lớn nhất của nhà ta. Có A Hoành ngươi nói những lời này, cha ta biết được, chắc. chăn sẽ rất cao hứng.”