“Ta cũng không từ bỏ được vinh hoa phú quý trong cung, cũng không từ bỏ được mẫu hậu, càng không từ bỏ được vinh hiển làm Hoàng tử của mình.” Hạ Hầu Kỳ cười khổ. “Thế nhưng, Lăng Nguyệt à, ta sẽ không từ bỏ ngươi, chức vị Chính phi của ta, mãi mãi chỉ thuộc về một mình ngươi mà thôi.”
Hạ Hầu Kỳ lại là một người rất thẳng thắn, chứ không phải là một người ích kỷ. Hắn sẽ là một hoàng đế tốt, cũng sẽ là một người con trai tốt, chỉ duy nhất không phải là một người tình tốt.
“Hạ Hầu Kỳ, câu trả lời của ta, mãi mãi cũng chỉ có một rằng ta sẽ không gả cho ngươi.” Diệp Lăng Nguyệt tự nhận đã nói rất rõ với Hạ Hầu Kỳ. Lần này, cũng là vì Hoàng hậu mang thai, nói vậy người tạm thời sẽ không có tâm tư đi quan tâm hôn sự của Lục Hoàng tử.
Thấy thái độ kiên quyết của Diệp Lăng Nguyệt, Hạ Hầu Kỳ cũng không muốn dây dưa nhiều thêm nữa.
“Lăng Nguyệt, ta chỉ hỏi ngươi một câu. Ngươi từ chối ta, có phải là vì Phượng Vương.” Hạ Hầu Kỳ trầm giọng hỏi.
Phượng Tân?
Đột nhiên lúc nghe thấy tên Phượng Tân, Diệp Lăng Nguyệt kinh ngạc, trong nháy mắt có chút thất thần.
Sau khi trở về Hạ Đô nàng còn chưa gặp Phượng Tân. Không biết, cơ thể của hắn đã bình phục chưa.
“Ta nghe nói, ngươi và Phượng Vương rất thân thiết với nhau.” Hạ Hầu Kỳ dịu dàng nói.
Từ lúc tại Ngự Y Viện, sau khi nghe Thanh Hải Thế tử nói mối quan hệ của Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân rất thân thiết, Hạ Hầu Kỳ liền trợn tròn mắt.
Bắc Thanh Phượng Vương ở Đại Hạ là một rất nhân vật đặc biệt. Hạt nhân của hắn lại được hưởng sự đãi ngộ cao hơn bất kỳ một hoàng tử nào.
Hắn sống nhờ ở Hạ Đô, nhưng xưa nay không qua lại thân thiết cùng với bất kỳ thế lực nào, có người nói hắn tính cách quái gở, cũng có người nói hắn khôi ngô không giống người thường.
Sau một hồi thăm hỏi, Hạ Hầu Kỳ mới biết được rằng Diệp Lăng Nguyệt là người duy nhất có thể tự do ra vào Phượng phủ.
Hai người đều là ở tuổi bắt đầu mới biết yêu, nam chưa vợ gái chưa chồng, nếu như nói hai người không có quan hệ tình cảm với nhau thì Hạ Hầu Kỳ không tin.
“Ta từ chối ngươi không liên quan gì tới Phượng Tân cả. Giữa ta với hắn chỉ là bạn thân.” Trong đầu không khỏi nghĩ tới người đàn ông nồng nhiệt ấm áp, cần được dốc lòng che chở, trước khi nói giọng điệu có chút nhẹ nhàng đi vài phần.
Những biến đổi này của Diệp Lăng Nguyệt chính nàng cũng không hề chú ý nhưng tất cả đều được Hạ Hầu Kỳ quan sát hết lại. Trong lòng, một loại cảm giác chua xót, ưu buồn tản ra.
Dư quang ở đuôi mắt của Hạ Hầu Kỳ đảo qua, nhìn thấy ở cuối hành lang thoáng qua một dải tay áo màu tím nhạt.
Để đoạt được trái tim của Lăng Nguyệt, hắn không ngại làm kẻ xấu một lần.
“Ý ngươi là, ngươi không có cảm giác gì đối với Phượng Tân?” Hạ Hầu Kỳ lại hỏi một câu.
“Không có, ta chỉ coi hắn như là một người huynh trưởng.” Diệp Lăng Nguyệt không kịp suy nghĩ.
Phía sau lưng, có tiếng động nhỏ của cánh tay áo loạt xoạt, Diệp Lăng Nguyệt có một chút bất ngờ, nàng xoay người lại.
Đột nhiên cảm thấy ấm trong tiết trời mua đông, trên mái hiên dưới hành lang, tuyết đã bắt đầu tan.
Phượng Tân khoác một chiếc áo lông cáo màu trắng đứng ở cuối hành lang, đôi mắt của hắn yên lặng nhìn Diệp Lăng Nguyệt.
Câu nói kia, ta chỉ là coi hắn như một người huynh trưởng, dư âm vẫn còn chưa tan hết. Tim, từng chút một dần trầm xuống.
Diệp Lăng Nguyệt trong nháy mắt liền hoảng sợ, Phượng Tân, tại sao hắn lại ở đây?
“Phượng Vương điện hạ.”
“Lục Hoàng tử, Diệp Quận chúa.” nhìn qua Phượng Tân, khí sắc vẫn rất tốt.
Ở trong hành cung Ôn Tuyền hơn một tháng, sau khi cơ thể Phượng Tân “ bình phục”, liền vào cung để cảm tạ ý tốt của Hạ Đế nhường hành cung Ôn Tuyền cho hắn, vậy mà lúc vừa đi tới đoạn ngoành vào hành lang, đã nhìn thấy hình bóng thân thuộc kia.
Lúc nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt lúc, kể cả là đang ở trong mùa đông khắc nghiệt, Phượng Tân lại cảm thấy như nhìn thấy ánh mặt trời ấm áp của mùa đông. Hắn không nén nổi cảm xúc, liền muốn đi lên phía trước.
Nhưng cũng chính vào lúc đó, Lục Hoàng tử Hạ Hầu Kỳ chạy đuổi theo.
Hắn kéo Lăng Nguyệt, Phượng Tân biết khi đó hắn nên rời đi, thế nhưng đôi chân lại chịu không nổi khống chế vẫn cứ nấn ná ở tại đó.
Nghe thấy Lục Hoàng Tử cầu thân, đồng thời lúc hứa hẹn vị trí Chính phi, liền khiến cho trái tim của Phượng Tân nhảy thót lên.
Mặc dù sớm biết hoàn cảnh của mình là không xứng với Diệp Lăng Nguyệt, thế nhưng lúc nghe thấy nàng cự tuyệt thì khóe miệng của Phượng Tân, vẫn không kềm chế được mà cong lên.
Lăng Nguyệt không đồng ý... Chỉ là lời tiếp theo đó khiến cho trái tim của Phượng Tân đang từ trao cao liền rơi xuống vực thẳm.
Huynh trưởng, Lăng Nguyệt nói coi hắn như huynh trưởng.
Gần một tháng không gặp, hắn có chút gầy hơn, gò má hơi nhô cao hơn, khiến cho những đường viền trên khuôn mặt càng lộ rõ hơn.
Mặc dù Phượng Tân một mặt nở nụ cười, nhưng Diệp Lăng Nguyệt luôn cảm thấy trên đỉnh đầu của hắn, có một khối áp thấp đang chiếm giữ đang chuẩn bị có mây mưa kéo tới.
Hắn gọi nàng là Diệp Quận chúa, một giọng nói xa lạ đến vậy.
“Phượng Tân, vừa rồi?” Diệp Lăng Nguyệt thấp thỏm, liếc mắt nhìn Phượng Tân.
Phượng Tân dùng ánh mắt buồn sầu nhìn Diệp Lăng Nguyệt, từ từ nói một câu.
“Ta cũng không có em gái nào mà lớn như muội đâu.”
“Phụt.” Diệp Lăng Nguyệt bật cười.
Ánh mắt như ánh trăng non sáng lấp lánh, nghe những lời nói như vậy của Phượng Tân Diệp Lăng Nguyệt liền biết rằng hắn không tức giận.
“Được rồi, Phượng Tân, ngươi còn hơn cả so với anh trai của ta nữa.” Thấy hắn không tức giận, Diệp Lăng Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là nàng cũng không biết tại bản thân lại chỉ vì một câu nói của Phượng Tân mà từ buồn chuyển sang vui.
Khuôn mặt nàng chợt đỏ ửng, nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều như vậy khiến trái tim Phượng Tân khẽ lay động.
Phượng Tân cũng dừng lại quan sát Diệp Lăng Nguyệt, đôi lông mày đẹp đẽ cũng giản ra, giống như một cơn gió nhé trong ngày xuân thổi qua cành liễu, cũng không biết là thổi nhăn mất trái tìm của người nào.
Đôi mắt cưng chiều của hắn dường như sắp tuôn ra vài giọt lệ.
Diệp Lăng Nguyệt ân cần hỏi han Phượng Tân. Phượng Tân cũng không nói nhiều, chỉ là nàng hỏi câu gì thì trả lời câu ấy, còn phần lớn thời gian đều là Phượng Tân lẳng lặng mà lắng nghe.
Một màn này, rơi vào đáy mắt của Hạ Hầu Kỳ, là một loại cảm giác rất kỳ lạ.
Rõ ràng, Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân cách hắn không xa, nhưng giữa hai người dường như hình thành nên một tấm bình phong thiên nhiên, đừng nói là người ở bên ngoài, ngay cả một bông hoa, một cái lá ở xung quanh, thậm chí là một luồng ánh sáng mặt trời hay một làn gió nhẹ cũng đều không vào bên trong được. Đó là thuộc về thế giới của Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân.
Bên trong ống tay, hai bàn tay của Hạ Hầu Kỳ nắm chặt lại, gân xanh nổi lên.
“Phượng Vương, ngươi đến tìm phụ hoàng à. Người đang ở Triều Hoa cung, hay để ta đưa ngươi tới.” Hạ Hầu Kỳ đột nhiên cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người.
“Ta xém chút nữa thì quên mất, Phượng Tân ngươi sợ lạnh cũng đừng để bị cảm lạnh.” Diệp Lăng Nguyệt thúc giục Phượng Tân, đi sớm về sớm.
“Trời lạnh thế này, tay ngươi đều lạnh đỏ hết lên rồi. Ta có mang theo lò sưởi, ngươi cầm lấy cho đỡ lạnh tay.” Phượng Tân ra lệnh cho Đao Nô cầm một cái lò sưởi tới đặt ở trong tay Diệp Lăng Nguyệt.
Ngón tay của hắn lạnh buốt kết hợp với lò sưởi đỏ hồng tạo nên một sự tương phản rõ rệt.
Hành động như thế, nhìn qua thì thấy vô cùng thân thiết nhưng Phương Tân làm nó lại cũng rất là tự nhiên.
Diệp Lăng Nguyệt kinh ngạc thì đã thấy Phượng Tân và Lục Hoàng tử rời đi xa rồi.
Lúc đi qua Ngự Hoa Viên Lục Hoàng tử liền dừng chân lại.
“Phượng Vương, lời nói vừa rồi của Diệp Quận chú, ngươi đều nghe thấy hết rồi?”
Giữa Phượng Tân và Diệp Lăng Nguyệt như có một sự hẹn ngầm rất ăn ý, giống như cặp vợ chồng nhiều năm, ngay đến cả Hoàng đế và Hoàng hậu, Lục Hoàng tử cũng chưa từng thấy qua.
Thế nhưng Diệp Lăng Nguyệt vẫn còn không có một chút tự giác nào.