“Lục hoàng tử đang muốn nói đến điều gì? Là vài câu mà nàng cự tuyệt ngươi, hay là...” Lông mi của Phượng Tân khẽ chớp, run rẩy run rẩy, ánh mắt không có chút dao động nào, nhìn qua rất là vô tội.
“Chính là câu nói sau cùng kia, Diệp quận chúa nói tình cảm đối với ngươi chỉ là tình huynh muội.” Giống như con mèo bị đạp trúng đuôi, giọng nói của Lục hoàng tử cũng lớn tiếng hơn.
Tên Phượng Tân này nhìn qua thì rất là vô tội nhưng từng chữ nói ra đều giống như gắn theo gai nhọn của nhím vậy.
Lục hoàng tử cảm giác giống như mình đang bị nội thương.
“Ta với Lăng Nguyệt vốn không phải là huynh muội.” Phượng Tân cố chấp như một đứa trẻ, trần thuật lại sự thật.
“Mặc dù không phải là huynh muội nhưng Lăng Nguyệt đối với ngươi cũng không phải là tình cảm nam nữ.” Lục hoàng tử tức giận đứng dậy.
“Chí ít nàng là có cảm tình đối với ta, không giống với những người qua đường kia.” Ánh mắt của Phượng Tân sắc như con dao nhỏ.
Lực sát thương của ánh mắt này tuyệt đối là một trăm phần trăm.
Sắc mặt của Lục hoàng tử đã thay đổi, giống như bị người khác hung hăng đánh một bạt tai.
Nghe thấy những lời nói của Phượng Tân, Đao Nô đang đứng ở phía xa, ánh mắt cũng vô cùng vững vàng.
Mặc dù đứng cách xa nhưng với thính lực của Đạo Nô thì những lời nói của Phượng vương và Lục hoàng tử, hắn vẫn có thể nghe rất rõ ràng.
Vị Lục hoàng tử của Đại Hạ này cũng thật là quá xem thường vương gia.
Tuy cơ thể của vương gia suy yếu nhưng đầu óc thì rất linh hoạt, một người có thể ở lăn lộn ở trên thương trường, chỉ trong thời gian năm sáu năm ngắn ngủi đã có thể xây dựng thiên hạ cho Phượng gia ở Bắc Thanh thì làm sao có thể dễ dàng bị một hoàng tử sống lâu ngày trong cung ăn hiếp chứ.
Hạ Hầu Kỳ đúng là một ngọn nến nhỏ trong căn nhà tranh lớn mà.
Vốn từ của Lục hoàng tử không nhiều, hắn không ngờ miệng lưỡi của Phượng Tân lại sắc bén như vậy, những lời mà hắn chuẩn bị trước đó, định dùng để khuyên Phượng Tân biết khó mà lui, chỉ trong chốc lát, tất cả đều đã không còn tác dụng nữa.
Hắn chỉ có thể trực tiếp xuất ra đại chiêu.
“Vậy không biết Phượng vương đối với vị hôn thê mà cả thiên hạ đều biết kia lại là loại tình cảm gì?”
Khi nghe thấy ba chữ vị hôn thê, Phượng Tân khẽ thờ thẫn một chút.
Giỏi cho một tên Hạ Hầu Kỳ, hắn chắc cũng đã cực khổ tìm hiểu một phen, ngay cả chuyện vị hôn thê mà hắn cũng có thể tra ra.
“Chuyện ngươi có vị hôn thê, Lăng Nguyệt có lẽ vẫn còn chưa biết đúng không? Thân thế của Lăng Nguyệt, Phượng Tân chắc là hiểu rất rõ. Nàng hận nhất chính là việc chia rẽ hôn nhân của người khác, mặc dù nàng đối với ngươi chỉ là tình bạn nhưng chỉ cần nàng biết ngươi là người có hôn ước, lại còn là hôn ước do Bắc Thanh hoàng đế đích thân sắp đặt, nàng nhất định sẽ tuyệt vọng đối với ngươi.” Hạ Hầu Kỳ lưu ý đến sắc mặt của Phượng Tân, có chút khó coi.
Trong lòng của hắn xuất hiện một cảm giác vui sướng không diễn tả được.
Không sai, hắn thừa nhận Diệp Lăng Nguyệt đối với Phượng vương có chút khác biệt.
Loại cảm giác này tuy rằng không phải tình yêu nam nữ chân chính thế nhưng cũng đã cách đó không xa, chỉ còn cách một lớp giấy mà thôi, nhưng không biết vì sao cả Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân ở phương diện tình cảm đều là những người vô cùng im lặng, ai cũng không nguyện ý bước thêm một bước.
Điểm này, người trong cuộc thì không rõ nhưng Hạ Hầu Kỳ là người đứng xem lại thấy rất rõ ràng.
Bây giờ việc hắn có thể làm chính là nhanh chóng vung đao dẹp loạn.
“Lục hoàng tử, ngươi có biết điểm khác nhau giữa ta và ngươi là gì không?” Phượng Tân bỗng nhiên cười. “Phượng Tân đời này nếu có lấy vợ cũng sẽ chỉ lấy Diệp Lăng Nguyệt, cũng chỉ có Diệp Lăng Nguyệt mới là vợ của Phượng Tân, điểm này sẽ không vì thân phận của ta hay thân phận của bất kì ai khác mà thay đổi.”
Hạ Hầu Kỳ chấn động trong lòng.
Ý vị trong những lời nói này của Phượng Tân đã trả lời cho câu hỏi mà trước đó Diệp Lăng Nguyệt đã hỏi Hạ Hầu Kỳ.
Cùng một vấn đề, đáp án của Hạ Hầu Kỳ là hắn không thể từ bỏ hoàng vị, mẫu hậu còn có những thần tử bên cạnh hắn.
Nhưng đáp án của Phượng Tân lại ngược lại với hắn.
Không có thân phận cũng không có vị hôn thê, không có bất kì vướng mắc nào, đời này của hắn nếu như cưới thê thì tân nương chỉ có thể là nàng ấy.
Còn nếu như không cưới được thì cả đời này cũng sẽ không cưới thê.
Đây không phải là thề non hẹn biển mà là lời nói từ tận đáy lòng.
Chỉ là một lời nhưng lại là lời hứa cả đời.
Phía trên những tàn cây bên cạnh, tuyết đang rơi xuống, rơi vào mặt của Hạ Hầu Kỳ, tuy chỉ hơi lạnh nhưng cảm giác lạnh ấy vẫn thấm đến tận đáy lòng của hắn.
Hạ Hầu Kỳ đột nhiên cảm giác được, hắn có lẽ đã để lỡ thời khắc quan trọng nhất để có được trái tim của Diệp Lăng Nguyệt.
Chỉ vì lúc hắn trả lời câu hỏi kia, bản thân trong chốc lát có chút chần chờ.
Sự bất lực và không cam lòng khiến Hạ Hầu Kỳ sinh ra một loại cảm giác ghen ghét đối với Phượng Tân.
Tại sao, tại sao hắn lại đố kỵ với một người bệnh tật yếu đuối, một tên vương gia mà phụ mẫu chỉ là song vương, rõ ràng phụ mẫu của hắn mới là kiện toàn, hắn mới là người tương lai có thể leo lên ngôi vị hoàng đế kiêu hãnh kia.
“Phượng vương, có thể những lời ngươi nói đều là thật lòng nhưng ngươi cuối cũng vẫn quên mất điểm quan trong nhất, ngươi là hoàng tộc Bắc Thanh. Nếu như phần tâm ý này của ngươi bị Bắc Thanh để biết được chỉ sợ ngay cả ngươi cũng phải quay về Bắc Thanh.” Tất cả mọi chiêu đều đã dùng hết, ngoài Bắc Thanh đế ra thì Lục hoàng tử thực sự không nghĩ ra còn có người nào có thế chấn áp được Phượng Tân.
“Ngụ ý của Lục hoàng tử là muốn thay Hạ đế ra lệnh trục khách sao? Ta cũng khuyên Lục hoàng tử ngươi một câu, ngươi của ngày hôm nay bất quá cũng chỉ là một hoàng tử.” Ánh mắt của Phượng Tân đảo qua, giơ tay lên, phủi phủi tuyết trên người.
Lòng của Lục hoàng tử trong chốc lát đã trùng xuống.
Hắn là người thông minh, sao có thể không nhận ra ý tứ trong lời nói của Phượng Tân.
Giỏi cho một tên Phượng Tân, hắn thật sự cho rằng, hắn chỉ là chất tử của nước khác lại có thể can thiệp vào quyền thừa kế hoàng vị ở Đại Hạ.
Một loại cảm giác bị mạo phạm mãnh liệt, thế nhưng không đợi Lục hoàng tử lên tiếng nữa, Phượng Tân đã xoay người, chỉ lưu lại chỏ Lục hoàng tử một cái bóng lưng se lạnh.
Đao Nô vẫn đứng tại chỗ, trên người đã tích một đống tuyết, nhìn qua giống như một người tuyết xấu xí vậy.
Mãi cho đến lúc Phượng Tân đi thẳng đến trước mặt của hắn, Đao Nô mới phủi phủi tuyết, khom người.
“Vương gia, Lục hoàng tử dù sao cũng là người thừa kế ngôi vị hoàng đế của Đại Hạ…” Đao Nô rất ít thấy Phượng Tân dùng những ngôn từ sắc bén như vậy nhưng ai bảo Lục hoàng tử không biết sống chết, nhắc tới Bắc Thanh đế và vị hôn thê kia.
Nếu không có Diệp cô nương thì vị kia của Bắc Thanh vẫn tính là xứng đôi với Vương Gia.
Nhưng bây giờ đã có Diệp cô nương, tất cả chỉ giống như phù vân.
“Hắn nếu như làm tốt bổn phận của hắn thì tự nhiên sẽ có thể trở thành hoàng đế tương lai của Đại Hạ nhưng nếu hắn không biết tốt xấu thì cho dù có là thiết kỵ của Đại Hạ cũng không thể che chở được cho hắn.” Trong mắt của Phượng Tân xuất hiện vài tia màu hổ phách.
Ánh mắt đó khiến cho Đao Nô cũng phải giật mình.
Mấy ngày trước, Vương gia đột nhiên trở về Ôn Tuyền Hành Cung.
Trên người hắn còn mang theo những vết thương cực kỳ lợi hại, sau khi hôn mê một ngày một đêm thì vương gia mới tỉnh lại, chỉ là trong một tháng qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vương gia đều không còn nhớ gì nữa.
Thế nhưng lúc này đây, vương gia sau khi tỉnh lại, Đạo Nô đã cảm thấy vương gia có điểm không giống với trước đây.
Giống như một bảo kiếm đã được cất giấu nhiều năm, từng đoạn từng đoạn được lộ ra.
Giống như những lời nói vừa rồi, lúc vương gia nói ra, hắn dường như đã ngửi được mùi máu.
Tất cả những điều này dường như đều là bởi vì Diệp Cô Nương.
Đao Nô không dám suy nghĩ nhiều, làm nô tài phải biết thân phận của mình, hắn lui lại vài bước, đi ở sau lưng của Phượng Tân, cùng nhau đi về phía Hạ cung.