Chương : Kết cục thất bại của Dương Quang?
“Mẹt Mẹ đang nói gì vậy? Chuyện như thế này làm sao đồng ý được?” Lý Ái Vân nóng ruột, vội vàng giữ chặt tay của Hứa Ngọc Thanh, muốn bà buông Phan Lâm ra.
“Ái Vân! Nó nên làm việc này vì con!” Hứa Ngọc Thanh đỏ mắt, nhìn con gái mình chằm chăm.
“Mẹ, mẹ có ý gì?” Lý Ái Vân mặt mũi tái nhợt hỏi.
“Có ý gì? Vậy mà con còn chưa rõ sao?
Để nó đi, để nó thừa nhận tất cả, để nó nhận chuyện này rồi bảy mươi tỷ để lại cho con!
Con vốn không nên sống như thế này, vì nó mà con không có gì cả, hiện tại nó có cơ hội kiếm mấy chục tỷ, có thể giúp cho cả nhà chúng ta sống vui vẻ thoải mái, chẳng lẽ nó không nên đi làm chuyện này sao? Nó nợ con! Nó nên trả! Nó nên trả!” Hứa Ngọc Thanh kích động kêu lên.
Bà vừa nói xong câu này, Lý Giang bỗng im lặng.
Lý Ái Vân run lên, không thể tin nổi nhìn mẹ mình.
Cũng không biết là vì giận hay là vì lý do khác.
“Em dâu nói rất đúng. Phan Lâm, lúc đầu Ái Vân nhà chúng ta định gả cho Hàn Trung làm bà chủ nhà giàu. Nó có mệnh vinh hoa phú quý, nhưng vì con mà nó phải chịu bao nhiêu đắng cay, tủi thân đến nhường nào?
Bây giờ con nên đền bù cho nó! Cầm bảy mươi tỷ làm chuyện này, con chỉ cần ở trong tù đợi mấy năm, mới mấy năm thôi, không dài! Còn Ái Vân khi có số tiền này, chắc chắn sẽ có thể xây dựng sự nghiệp! Có lẽ vào lúc con ra tù, sự nghiệp của Ái Vân cũng đã đi lên, đến lúc đó con lại đi theo Ái Vân ăn bám, như thế cũng thoải mái hơn bây giờ đúng không?” Lý Thái cười nói.
Có điên mới nghĩ thế.
Phan Lâm không khỏi bật cười.
“Phan Lâm, cậu có đồng ý hay không?”
Hứa Ngọc Thanh gặng hỏi.
“Mẹ! Con không đồng ý!” Không đợi Phan Lâm mở miệng, Lý Ái Vân lập tức kêu lên.
“Ái Vân! Con ngậm miệng lại cho mẹt”
Hứa Ngọc Thanh nổi giận, trừng mắt nhìn Phan Lâm: “Phan Lâm, nếu cậu là một người đàn ông, thì nhanh chóng đồng ý cho tôi!
Nếu không, hai đứa ly hôn cho tôi.”
“Con sẽ không ly hôn, con cũng sẽ không để cho Phan Lâm đồng ý!” Lý Ái Vân phẫn nộ kêu lên, hốc mắt đỏ lên, khóe mắt tràn đầy nước mắt.
Cô là người phụ nữ mạnh mẽ hơn Phan Lâm, cô tuyệt đối không cho phép chồng của mình đi làm chuyện như thế này, như vậy đối với cô là một loại sỉ nhục.
“Ái Vân, con không hiểu gì cả! Con thật sự nên học tập mẹ con một chút, mẹ con là người từng trải, bà ấy biết gả cho một người vô dụng đau khổ như thế nào. Bây giờ con không nghe bà ấy khuyên bảo, sau này có xảy ra chuyện gì, con hối hận cũng không kịp! Nhìn bố con mà xem, trong tương lai Phan Lâm chính là dáng vẻ của bố con bây giờ!” Lý Thái khó thở nói.
Lý Giang nghe xong, sắc mặt hết sức khó coi, nhưng ông ta không nói gì, chỉ siết chặt tay lại.
“Lý Thái, đều là người một nhà, đừng nói như vậy.’ Lý Siêu hơi không hài lòng.
“Tôi chỉ nói chỉ sự thật, chẳng lẽ anh hi vọng Ái Vân sẽ sống tủi thân giống em dâu sao?” Lý Thái nói.
Lý Siêu không nói gì.
“Ái Vân!” Hứa Ngọc Thanh nghe xong mắt đã đỏ.
Lý Ái Vân không thèm để ý tới, cô chỉ cắn răng, kiên định nói: “Dù cho con có chết, cũng không thèm kiếm tiền bằng cách này!”
Nói xong, bỗng nhiên quay người xông vào trong phòng, đóng kín cửa phòng lại.
“Ái Vân!” Lý Giang vội vã kêu lên.
“Chuyện này…” Lý Thái nhíu mày.
Phan Lâm cúi đầu im lặng.
Lại thấy Hứa Ngọc Thanh nhìn về phía Lý Thái, lạnh nhạt nói: “Con gái tôi không hiểu chuyện, nhưng chúng ta làm người lớn thì không thể nuông chiều! Chúng tôi nhận tiền, tôi sẽ lo về tư tưởng của Ái Vân, các anh đi về trước đi.”
“Em dâu, không ký cái hiệp nghị sao? Lỡ đâu các người đổi ý hoặc là không có hoàn thành…”
“Sao vậy? Anh không tin chúng tôi?” Hứa Ngọc Thanh giận dữ mắng.
“Không không không, em dâu, tôi không có ý đó… Ài, vậy đi, tôi tin tưởng cô, vậy những khoản tiền đặt cọc này tạm thời giao cho hai người, sau khi mọi chuyện thành công, tôi sẽ chuyển thêm bảy mươi tỷ đến tài khoản của hai người!”
Lý Thái mỉm cười, đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Phan Lâm rồi cười nói: “Phan Lâm, đừng làm cho mọi người thất vọng, thật ra bên phía bà nội rất xem trọng conl”
Nói xong thì cùng với Lý Siêu đi mất.
Hứa Ngọc Thanh mặt không đổi sắc cất đống tiền mặt đi.
“Phan Lâm, cậu thật không chịu đi làm chuyện này trong mấy năm để đổi lại bảy mươi tỷ?” Bà liếc mắt nhìn Phan Lâm, hỏi lại lần nữa.
“Mấy năm? Chỉ là an ủi mà thôi, lần này liên quan đến rất nhiều yếu tố, làm không khéo thì phải mười năm trở lên.” Phan Lâm lắc đầu.
“Thì cứ coi là mười năm, dùng thời gian mười năm để đổi lấy hạnh phúc cho Ái Vân chẳng lẽ không đủ sao? Cậu cảm thấy cậu xứng với Ái Vân sao?” Hứa Ngọc Thanh hỏi lại.
“Nếu tôi muốn làm cho Ái Vân hạnh phúc thì không cần đến mười năm.” Phan Lâm lạnh nhạt nói.
“Lời dễ nghe ai cũng nói được, nhưng nếu làm thật thì mấy ai làm được? Phan Lâm, tôi hiểu rõ tính cách của con bé Ái Vân, tôi sẽ không bắt buộc cậu vì như thế chỉ làm nó phản kháng thêm, cho nên ý của tôi là chính bản thân cậu tự giác một chút, không làm cho chúng tôi thất vọng.” Hứa Ngọc Thanh lạnh lùng nói rồi đứng dậy đi về phía căn phòng của Lý Ái Vân.
Lý Giang thở dài một cái.
“Đừng nghe mẹ của con.” Ông mở miệng nói.
“Bố, bố không muốn bảy mươi tỷ sao?”
Phan Lâm tò mò hỏi.
“Bố đã nghĩ rồi, bình tĩnh mà xem xét, ai mà không thích tiền? Nhưng… Tiền này không sạch sẽ, có dùng cũng không thoải mái. Phan Lâm, con người của bố mặc dù không có bản lĩnh làm chuyện gì, nhưng bố cũng không ngốc, bố cũng có giới hạn riêng của chính bản thân mình. Đúng vậy, bố quả thật rất nghèo, bị người ta chê cười, nhưng cũng chỉ dựa trên cơ sở vật chất, bố cũng không cảm thấy đạo đức của bố thua kém người khác, nhưng nếu bố cầm số tiền này, vậy bố liền không bằng ai nữa rồi.” Lý Giang chậm rãi nói, cũng đi vào phòng.
Phan Lâm hơi ngạc nhiên.
Không ngờ người bố vợ từng không chấp nhận mình, lại nhận ra được như thế…
Quả nhiên không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá một người!
Nhưng Phan Lâm đã có kế hoạch để ứng phó, đương nhiên sẽ không thèm để ý đến những chuyện này.
Bảy mươi tỷ?
Một giây sau khi thành lập Tập đoàn Dương Quang, giá trị con người của anh đã không ít hơn bảy trăm tỷ.
Hai ngày sau, lệnh triệu tập của Tòa án được đưa đến nhà của Lý Giang.
Sắc mặt Hứa Ngọc Thanh khó coi nhìn Phan Lâm: “Cậu… Thật sự không đồng ý?”
“Con đi.” Phan Lâm lạnh nhạt nói.
Hứa Ngọc Thanh sững sờ, nhanh như chớp gật đầu nói: “Cậu nghĩ được như vậy là tốt rồi, tôi sẽ giữ lại cho cậu bảy trăm triệu.”
Lấy bảy mươi tỷ đưa lại bảy trăm triệu, Hứa Ngọc Thanh đúng là tham mù cả mắt.
“Không cần, con không cần đồng nào, cho Ái Vân hết đi”
“Cậu nghiêm túc à?” Hứa Ngọc Thanh không thể tin nổi.
“Đương nhiên rồi.”
“Vậy thì tốt, cậu có thể nghĩ được như Vậy, tôi rất vui mừng, xem ra cậu thật sự rất yêu Ái Vân.” Hứa Ngọc Thanh gật đầu liên tục.
Lý Ái Vân biết tin, vô cùng kinh ngạc.
Nhưng Phan Lâm cũng không giải thích với cô.
Chẳng bao lâu nữa sẽ đến lúc mở phiên tòa.
Giờ phút này, tin tức Tập đoàn Quang Linh kiện tụng đã lan khắp toàn bộ Giang Thành.
Trên Internet xảy ra chấn động chưa từng có, dư luận sôi sục vô cùng, dường như toàn Thành phố Giang Thành, thậm chí cả trong nước đều chú ý tới trận quyết đấu trong Tòa án này.
Các cánh truyền thông nhao nhao vọt tới, thậm chí một vài kênh truyền thông nước ngoài cũng bắt đầu chú ý tới chuyện xảy ra ở đây.
Giang Thành nho nhỏ vô cùng náo nhiệt.
Dù sao ảnh hưởng của việc này cũng thật sự quá lớn.
Mà thứ làm cho người khác chú ý nhất là có sự góp mặt của Luật sư số một Giang Thành Khúc Thịnh Nghiêm đã nhận lời Tập đoàn Quang Linh tham dự vụ kiện cáo này.
Khúc Thịnh Nghiêm ra mặt!
Vô số người kinh ngạc, rồi sau đó liên tục thở dài.
Vì rất nhiều người đã biết rằng, Khúc Thịnh Nghiêm đã nhận lời đại diện cho ai thì có nghĩa là người ấy sẽ thắng.
Từ khi Khúc Thịnh Nghiêm làm Luật sư thì chưa từng thua kiện lần nào.
Mọi người còn nhớ rõ trận án lớn ba năm trước đây, Khúc Thịnh Nghiêm đạp lên cơn sóng dữ, lật ngược một vụ kiện vốn không có khả năng thắng, trong phút chốc danh tiếng vang xa, vang danh cả nước.
Đối mặt với đối thủ như vậy, có mấy người dám làm địch thủ của anh ta?
Thế là, sau khi lộ ra chuyện Khúc Thịnh Nghiêm nhận lời mời của Tập đoàn Quang Linh, tất cả chú ý của mọi người đều tập trung vào Tập đoàn Dương Quang, muốn biết Tập đoàn Dương Quang mời ai đến để đối phó Khúc Thịnh Nghiêm.
Nhưng chưa đến nửa ngày, một tin tức khiến cho mọi người không thể tin nổi cũng truyền ra.
Tập đoàn Dương Quang đã thuê Luật sư.
Luật sư này… Chỉ là một người vừa mới trở thành Luật sư chính thức, một chú chim non…
Trong phút chốc, cả Giang Thành sôi trào.
Tất cả mọi người ngạc nhiên, không thể tưởng tượng nổi, không tài nào tin nổi!
Nhưng rất nhanh, mọi người cũng hiểu ra.
Tập đoàn Dương Quang hẳn là đã từ bỏ!
Nếu không, tại sao bọn họ lại mời một người mới để quyết đấu với Khúc Thịnh Nghiêm?
Chỉ sợ phương thuốc của Tập đoàn Dương Quang quả thật là phương thuốc trộm từ nhà họ Lý, Tập đoàn Dương Quang biết mình không có khả năng thắng, cho nên lựa chọn qua loa cho xong.
Trong lúc nhất thời, các phương tiện truyền thông điên cuồng đưa tin tức.
Từng tiêu đề một được lần lượt đăng lên những tạp chí lớn!
“Tập đoàn Dương Quang từ bỏ vụ kiện, ngầm thừa nhận kết cục thất bại!”
“Cục diện mới của Giang Thành, Tập đoàn Quang Linh sắp trở lại!”
“Tập đoàn Dương Quang như một đóa phù dung sớm nở tối tàn, Tập đoàn Quang Linh trở thành kẻ thắng cuộc cuối cùng!”
Những tiêu đề vô cùng phô trương.
Thậm chí có một vài kênh truyền thông đã ngầm thừa nhận thuốc mới của Tập đoàn Dương Quang là hàng ăn trộm.
Thế là vô số người bắt đầu dùng ngòi bút làm vũ khí, chỉ trích Tập đoàn Dương Quang, mạnh mẽ lên án hành vi trộm cắp đáng xấu hổ của Tập đoàn Dương Quang.
Nhưng từ đầu đến cuối, Tập đoàn Dương Quang chỉ im lặng.
Chờ đến lúc phiên tòa được mở…