Chương : Tôi là thân chủ của cậu Trước tòa Sở sự vụ cũ nát.
Rầm rầm!
Người đàn ông tóc rối bời đeo kính mắt thật dày kéo cửa cuốn xuống.
Người đàn ông có nước da hơi đen, ngũ quan trông hơi non nớt, nhìn dáng vẻ thì ước chừng khoảng hai mươi tuổi.
Cậu ta mang theo một cái cặp công văn thật dày trông rất cũ kỹ, dù đã phải mang đi sửa mấy lần nhưng vẫn còn có thể dung được.
Lúc này, điện thoại vang lên.
Người đàn ông chần chờ một lát, cuối cùng vẫn nhận điện thoại.
“Dương Kỷ Văn, cậu đã làm chuyện ngốc nghếch gì vậy hả? Cậu có biết cậu đang làm cái gì không?” Đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến tiếng la hét đầy phẫn nộ.
“Thưa thầy, em…’ Người đàn ông, cũng chính là Dương Kỷ Văn há mồm muốn nói gì đó, nhưng ngay lúc đang định nói thì đã bị giọng nói ở đầu dây bên kia ngắt lời.
“Đừng gọi tôi là Thầy, tôi không có đứa học trò như cậu! Nghe đây, cậu ngay lập tức thu dọn đồ đạc, rời khỏi Sở nội vụ ngay cho tôi. Từ hôm nay trở đi, cậu không còn là Luật sư thuộc Sở nội vụ chúng tôi nữa! Cậu đã bị khai trừ!” Tiếng la hét kết thúc, sau đó điện thoại bị cúp máy.
Dương Kỷ Văn giật mình, thở dài một hơi.
Nhà của Dương Kỷ Văn ở thôn Linh Thủy ở phía Đông Giang Thành vì ở đây tiền thuê nhà rất rẻ, trong nhà trừ cậu ta ra còn có mẹ già tuổi đã cao và cô em gái mới vừa lên lớp mười hai.
“Mẹ, con đã về rồi.” Dương Kỷ Văn bước vào cửa, kêu lên rồi đi vào trong phòng khách ngồi xuống, chuẩn bị lật xem giấy tờ, chuẩn bị kỹ càng cho vụ án lớn sắp tới.
“Kỷ Văn về rồi à? Mau lại đây mau lại đây, bạn của con đến này!” Trong phòng khách vang lên tiếng cười hiền lành của mẹ.
“Bạn?” Dương Kỷ Văn sững sờ, lập tức đi tới thì nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai phong độ đang ngồi ở trong phòng khách.
Dương Kỷ Văn nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông kia thì ngây ra tại chỗ.
Cậu ta đã không thể nào diễn tả được người đàn ông này đẹp như thế nào bằng ngôn từ, cặp mắt của anh như sao trời, hai hàng lông mày như hai thanh kiếm sắc bén, khuôn mặt hình chữ điền trông rất đanh thép, làn da cũng mang một màu sắc rất khỏe mạnh, tóc đen không quá dài nhưng cũng không quá ngắn, mặc bộ đồ tây màu đen, trông anh như một người đàn ông vô cùng điển trai bước từ trong truyện tranh ra.
Lúc này, anh đang xem mạch cho mẹ của Dương Kỷ Văn, em gái của cậu ta Dương Thanh Liên đã ngây ngốc nhìn người đàn ông, cặp mắt long lanh như hạt châu không hề chuyển động, dường như sắp chảy cả nước miếng ra ngoài.
“Anh là ai?”
Dương Kỷ Văn hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng kêu lên.
Cậu ta vừa nói xong, mẹ Dương và Dương Thanh Liên ngay lập tức sửng sốt.
Dương Kỷ Văn không biết anh ta?
Người đàn ông không trả lời Dương Kỷ Văn, mà chỉ cầm lấy giấy bút trên bàn, viết một toa thuốc đưa cho Dương Thanh Liên, đồng thời lấy ra mấy tờ tiền mặt, mỉm cười nói: “Thanh Liên, em đi mua cho mẹ ít thuốc đi.”
“Được… Anh tốt bụng, anh ở đây chờ em.” Dương Thanh Liên lau nước bọt ở khóe miệng, ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, liền đứng dậy chạy đi.
“Thanh Liên, trả tiền lại cho cậu này đi, mẹ có tiền mua thuốc.” Mẹ Dương vội nói.
“Không sao đâu.” Người đàn ông cười cười, nói: “Đây coi như là lễ gặp mặt của tôi đi”
“Như vậy hình như không được tốt lắm.”
Mẹ Dương cười nói.
Người đàn ông lắc đầu, mỉm cười nói: “Bác à, bác đi vào nghỉ ngơi trước đi, tôi và Dương Kỷ Văn nói chuyện.”
“Được… Được, Dương Kỷ Văn, con tiếp đón bạn con cho đàng hoàng.” Mẹ Dương cười ha ha, nói xong thì trở về phòng.
Mãi cho đến khi cửa phòng mẹ mình khép lại, Dương Kỷ Văn mới nhìn người này, nặng nề nói: “Thưa anh, tôi không biết anh!”
“Tôi biết cậu.”
Người đàn ông nhìn sang Dương Kỷ Văn: “Cậu tên là gọi Dương Kỷ Văn, là con trai lớn của Luật sư Dương Thanh Đông từng nổi tiếng trong nước. Dương Thanh Đông già mới có con, vô cùng cưng chiều cậu, chỉ tiếc năm đó Dương Thanh Đông bị cuốn vào trong một vụ án kỳ lạ, làm người giải oan, kết quả lại bất ngờ chết đi. Vụ án ông ấy chết trở thành án không điều tra ra được, nhưng cậu cho rằng đã có người cố ý mưu sát, cậu đã thề nhất định phải tìm ra hung thủ hại chết bố mình, cho nên cậu đã thi đậu vào trường Đại học Chính trị và Pháp luật Yên Kinh, tốt nghiệp với thành tích thủ khoa và trở thành một Luật sư. Nhưng người hại chết bố cậu năm đó cũng không tha cho cậu, làm cho cậu sau khi tốt nghiệp không tìm được việc làm, đi đến chỗ Luật sư nào, cũng sẽ bị người của chỗ Luật sư đó dùng đủ loại lý do để đuổi đi, những vụ án cậu được nhận cũng đều là những vụ án nhỏ, tốt nghiệp hai năm, thất bại vô cùng, tôi nói có đúng không?”
Dương Kỷ Văn nghe xong, hô hấp bỗng nhiên trở nên nhanh hơn: “Anh điều tra tôi?”
“Chuyện này không cần điều tra.” Người tới lắc đầu: “Bệnh tình của mẹ cậu đã rất nghiêm trọng, lại không đi bệnh viện điều trị, tình huống sẽ càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn nữa, hơn nữa em của cậu cũng được bồi dưỡng đàng hoàng, năm nay nó thi đại học, phải được ăn ngon hơn…”
Chỉ hai câu nói đơn giản nhưng lại như dao đâm vào trong tim Dương Kỷ Văn.
“Rốt cuộc… Anh là ai?” Cậu ta run rẩy hỏi.
“Tôi là thân chủ của cậu, Phan Lâm”
Người kia bình tĩnh nói.
Ngày mười hai tháng chín.
Trước Tòa án Nhân dân tối cao Giang Thành.
Giờ phút này, ở đây người đông nghìn nghịt, vô cùng náo nhiệt.
Vô số phóng viên chen chúc đi vào, ngăn ở chỗ cửa lớn, dùng hết sức đập cửa.
Không ít dân chúng sống ở gần đó cũng đến đây xem trò hay.
“Chao ôi, xảy ra chuyện gì thế này?” Có người âm thầm cảm thán.
Dù sao Giang Thành đã yên bình rất nhiều năm, Tòa án khá nhàn rỗi, các vụ án phải xử lý mỗi ngày không phải là án ly hôn thì là những vụ tranh chấp nhỏ nhặt, đã bao giờ có vụ án lớn như thế này.
Két!
Lúc này, mấy chiếc xe con dừng ở cổng Tòa án.
Một đoàn người từ trên xe đi xuống.
Trong đó có bác Hai nhà họ Lưu Lưu Sinh Phú, ngoài ông ra, tất cả người nhà họ Lý đều tới.
Người nhà Lý Thái, Lý Siêu, Lý Minh, về phần bà cụ Lý thì được Lý Hồng và Lý Mẫn đỡ, đi vào trong Tòa án.
Khúc Thịnh Nghiêm đã vào trong Tòa án từ sớm để chuẩn bị mở phiên tòa.
Các phóng viên thấy thế như là ngửi được mùi thịt mỡ, vọt tới như điên.
“Ngài là Phó tổng giám đốc Tập đoàn Quang Linh đúng không? Xin hỏi ngài Phú, ngài thật sự cảm thấy rằng thuốc do Tập đoàn Dương Quang mới nghiên cứu ra là trộm của nhà các ngài sao?”
“Bà cụ Lý, rốt cuộc tại sao nhà họ Lý lại có được phương thuốc kia? Ngài có thể trả lời câu hỏi này không?”
“Hai người tự tin vụ kiện ngày hôm nay có bao nhiêu phần thắng?”
“Nghe nói Chủ tịch của Tập đoàn Dương Quang là một người rất ghê gớm, mọi người không sợ đắc tội anh ta sao?”
Các phóng viên hỏi đủ loại vấn đề, trong đó còn có vài cái thậm chí không biết giới hạn là gì.
Ban đầu Lưu Sinh Phú còn trả lời, về sau ông ta cũng lười phản ứng, đi thẳng vào bên †rong Tòa án.
Nhưng đúng vào lúc này.
Két.
Lại có thêm một chiếc xe taxi và một chiếc Mercedes dừng ở ngoài Tòa án.
Sau đó một vài người xuống xe.
Người tới đúng là Tập đoàn Dương Quang, Hàn Long và cả nhà Lý Giang.
“Chủ tịch Long đến rồi!”
Các phóng viên lập tức vọt tới, bắt đầu vây quanh mấy người Hàn Long đặt câu hỏi.
“Hàn Long! Pháp luật sẽ đòi lại công bằng cho chúng tôi, hạng người trộm gà trộm chó như các ông chắc chẳn sẽ phải nhận hình phạt mà các ông nên có!” Lưu Sinh Phú ở bên này lớn tiếng hô.
“Trong sạch tự biết, Tập đoàn Dương Quang chúng tôi chưa bao giờ làm chuyện như thế này! Chúng tôi không sợ!” Hàn Long nói.
“A, có tên trộm nào sẽ tự nhận là mình trộm đồ đâu?” Lưu Sinh Phú khinh thường nói.
Hàn Long nhíu mày, không nói nữa.
Đúng lúc đó, Lý Hồng, Lý Mãn dường như phát điên đánh về phía Lý Ái Vân và Hứa Ngọc Thanh.
“Các người làm gì vậy?” Lý Giang biến sắc, lập tức ngăn lại.
Hứa Ngọc Thanh sợ đến mức thét lên liên tục, Lý Ái Vân vội vàng lùi về sau lưng Phan Lâm.
Hiện trường hỗn loạn.
Lý Mãn đã cởi giày mình xuống đánh về phía Hứa Ngọc Thanh, miệng không ngừng chửi rủa: “Bọn vong ân phụ nghĩa ăn cây táo rào cây sung các người, bà đối xử với các người tốt như vậy, nhà họ Lý chúng tôi đối xử với các người tốt như vậy, vậy mà các người lại trộm phương thuốc của nhà họ Lý chúng ta! Lòng dạ chó tha! Hèn hạ vô vô sỉ”
“Các người còn là người sao? Các người còn xứng làm người sao? Súc sinh! Các người là súc sinh!” Lý Hồng cũng phân nộ chửi rủa.
“Tôi lặp lại một lần nữa, chúng tôi không hề trộm phương thuốc!” Khuôn mặt nhỏ của Lý Ái Vân trắng bệch, nhưng giọng điệu vẫn kiên định nói.
“Cô còn còn ngụy biện? Ngày đó tôi tận mắt thấy cô và Phan Lâm lén lút đi tới phòng bà, cô đẩy bà ra còn Phan Lâm thì lén chui vào trong phòng của bài Cô còn dám nói cô không trộm?” Tô Mỹ kêu lên thật to.
““
Hiện trường xôn xao vô cùng.
“Không thể tin nổi Lý Ái Vân lại là loại người như vậy.”
“Dáng vẻ rất đẹp, sao lại tính toán như thế?”
“Quả nhiên phụ nữ càng xinh đẹp thì càng hay lừa người khác mà.”
Đám người chung quanh chỉ trỏ.
“Cô… Cô đang làm nhục tôi!” Lý Ái Vân giận đến mức toàn thân run lên, nhưng không biết phải giải thích như thế nào.
Phan Lâm đi lên trước: “Lý Mẫn, cô chắc chắn là cô tận mắt nhìn thấy sao?”
“Đương nhiên.” Lý Mân khẽ nói: “Chờ lát nữa bắt đầu phiên tòa thì mọi chuyện sẽ rõ ràng, các người chạy không thoát được đâu!
Tất cả các người đều phải vào ngục giaml”
“Vậy nếu lúc nữa mở phiên toà, các người thua kiện thì các người sẽ làm gì?”
Phan Lâm chất vấn.
“Chúng tôi sẽ không thua kiện.” Lý Mãn khẽ nói.
“Nếu như thua kiện thì sao?” Phan Lâm tiếp tục nói: “Tôi có nên kiện cô hạ nhục, tấn công người khác và tung tin đồn nhảm hay không đây?” “
“Chuyện này…” Lý Mẫn cứng họng.
“Hừ, giả vờ giả vịt ra oail Bà đây xem thử các người thắng vụ kiện này như thế nào!” Bà cụ Lý hừ lạnh một tiếng, cầm lấy gậy chống đi vào bên trong.
Hứa Ngọc Thanh hung hăng trợn mắt nhìn Phan Lâm, thấp giọng nói: “Không phải cậu sẽ nhận tội sao? Câu vừa nấy của cậu có ýgi?
“Vào trong thì biết ngay.”
Vẻ mặt Phan Lâm không thay đổi trả lời, sau đó cũng đi vào bên trong.