Thời điểm Lạc Thuấn Thần nói đến những chuyện này, sắc mặt vẫn bình tĩnh, "Về phần phe phái của nhị ca, cũng không cam chịu để mình bị rớt lại phía sau, mấy người bọn hắn có chủ ý đánh chiếm Bồ Đề quốc. Muốn Bồ Đề quốc quy phục Thiên Độc quốc."
"Bọn hắn có thể thành công không?"
"Không đâu. Bồ Đề quốc cũng không phải là quả hồng mềm, mặc người nắn trong tay. Đi đánh Bồ Đề quốc với hắn, không bằng đem binh lực đến chiếm sạch Di quốc nhỏ yếu!"
Quý Như Yên nghe vậy, bật cười một tiếng.
Nam nhân này thật đúng là nói khoác mà không biết ngượng, còn nói muốn chiếm sạch Di quốc sao?
Bất quá, lời này đúng là rất hợp khẩu vị của nàng.
Hai mắt đột nhiên tỏa sáng, khóe miệng cười xấu xa, "Di quốc kia, chàng thật sự có thể chiếm sạch?"
"Nàng không tin?"
"Không phải không tin, ý của ta là nếu có một ngày như vậy, chàng mang ta đi cùng, được không?"
Lạc Thuấn Thần thấy được sự giảo hoạt trong mắt nàng, sợ rằng điều nàng thật sự muốn là tự tay kết liễu tính mạng Trần hoàng hậu Di quốc.
Đối với việc này, hắn cũng không có cự tuyệt, "Được, ta đáp ứng nàng. Thời điểm ta chỉ huy đại quân đến Di quốc, liền mang nàng đi cùng."
Hơn nữa, từ giờ đến lúc đó cũng sẽ không quá nhanh.
Lạc Thuấn Thần nhìn Quý Như Yên, trong lòng thầm quyết định.
Di quốc kia cũng không phải thứ gì tốt, Di quốc thiếu nợ Phượng Thiên Sương, vậy hãy để cho người con rể như hắn hảo hảo đáp lễ một phen.
"Thuấn Thần, nhìn kìa!"
Quý Như Yên đột nhiên chỉ chỉ một điểm đen phía xa.
Lạc Thuấn Thần hơi híp hai mắt, điểm đen chậm rãi to lên.
Một đội ngũ xuất hiện, cũng không nhiều ngừoi, đoán chừng chỉ có khoảng trăm người.
Một trăm người trong đội ngũ bao quanh, bảo vệ hai cỗ xe ngựa, trùng trùng điệp điệp, quả thực uy phong.
Lạc Thuấn Thần kéo tay của nàng, "Là tam ca đến."
Thời điểm xe ngựa xuất hiện gần hai người, một vị công tử văn nhã từ trên xe ngựa bước xuống, một thân thúy sắc (xanh biếc), nhưng lại giống như thanh trúc, khiến người khác cảm thấy vô cùng êm dịu .
"Tam ca."
Lạc Thuấn Thần tiến đến, lên tiếng chào hỏi nam tử kia.
"Thất đệ, sao đệ lại ra ngoài? Không phải thân thể không khỏe sao? Cũng không mang theo người chăm sóc, nếu như mắc bệnh, khi trở về Thiên Độc quốc, lại phải nằm một chỗ dưỡng bệnh."
Vị tam ca Lạc Thiên Thụy cau mày, trách cứ tính tùy hứng của Lạc Thuấn Thần.
Lạc Thiên Thụy trách cứ Lạc Thuấn Thần xong, phát hiện có một mỹ nữ đứng bên cạnh Lạc Thuấn Thần, lập tức cảm thấy kinh ngạc, không lâu ánh mắt chợt lóe lên, "Vị cô nương này là?"
"Tam ca, nàng chính là quận chúa Như Yên của Ti U quốc, là hoàng phi đệ chọn, tam ca thấy thế nào?"
Lúc Lạc Thuấn Thần đối mặt với Lạc Thiên Thụy, cử chỉ lập tức trở nên thập phần khoa trương, động tác lại càng không đứng đắn, một bên nói chuyện, một bên đưa tay nâng cằm của Quý Như Yên lên, ngả ngớn tựa như đang trêu đùa một tiểu bạch kiểm.
Quý Như Yên đối với bộ dạng này của Lạc Thuấn Thần, không thể không bội phục.
Tốc độ trở mặt này cũng quá nhanh đi !
Bất quá, vị gọi là tam ca Lạc Thiên Thụy kia chỉ sợ cũng không phải hạng dễ chọc, một người khẩu phật tâm xà điển hình a.
Lạc Thiên Thụy chắp tay với Quý Như Yên, "Nguyên lai là quận chúa Như Yên, ta là tam ca Thuấn Thần, Lạc Thiên Thụy, nếu muội là hoàng phi của Thuấn Thần, vậy cũng gọi ta một tiếng tam ca như hắn là được. Nếu tiểu tử này dám khi dễ muội, cứ nói với ta, tam ca ta nhất định sẽ ra mặt cho muội!"
"Tam ca quá lời rồi, Như Yên không dám."
Quý Như Yên nhẹ nhàng cười nói, đứng sau lưng Lạc Thuấn Thần, làm người vô hình.
Lạc Thuấn Thần cũng không muốn để Lạc Thiên Thụy vẫn đang một mực đánh giá Quý Như Yên, vỗ bờ vai của hắn, "Tam ca, hiếm khi huynh tới Ti U quốc, kỹ nữ trong thành Thịnh Kinh này rất đẹp! Không bằng đêm nay, đệ mời tam ca đi thưởng ngoạn một phen?"