Edit: Phong Hàn Nguyệt + Beta: Agehakun Kei
"Thất đệ! Đừng nói như thế, quận chúa Như Yên vẫn còn đang đứng ở đây!"
Lạc Thiên Thụy khó xử liếc nhìn Quý Như Yên, hơi trách cứ Lạc Thuấn Thần.
Đối với cái tính cà lơ phất phơ của Lạc Thuấn Thần, Quý Như Yên chỉ mắt nhắm mắt mở, căn bản là không hề để ý.
Lạc Thuấn Thần cười hắc hắc, nói, "Tam ca, huynh sợ đệ sẽ bạc đãi huynh sao?"
"Thất đệ, đệ nói như vậy sẽ làm tổn thương quận chúa Như Yên."
Mặc dù địa vị của Lạc Thiên Thụy rất cao nhưng hắn lại rất tốt bụng, chẳng qua, ý tốt của hắn lại khiến Như Yên cảm thấy lạ.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng gặp hắn.
Nếu có thiên vị một người, cũng nên thiên vị Lạc Thuấn Thần mới phải, sao lại là nàng?
Qúy Như Yên không biết trong lòng Lạc Thiên Thụy đang tính toán điều gì, nhưng nàng biết, hắn nhất định đang cố lấy lòng nàng.
Nghĩ đến đây, Qúy Như Yên lại thêm đề phòng Lạc Thiên Thụy.
Lạc Thuấn Thần cố tình lờ đi, liếc nhìn Quý Nhý Yên, "Tam ca! Huynh đừng có coi trọng nàng như vậy được không? Nàng là thất hoàng phi của đệ, đệ với nàng ấy tuy chưa thành hôn, nhưng huynh hà tất phải khiến nàng hiểu lầm ta như thế."
Qúy Như Yên nghe vậy trong lòng liền âm thầm rủa máu chó đầy đầu Lạc Thuấn Thần.
Chàng nha, diễn cái gì thì diễn, miễn là đừng có làm mất mặt ta a.
Một ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của Lạc Thuấn Thần, khiến hắn hơi sửng sốt.
Bất quá, Lạc Thiên Thụy không chú ý đến điều này, ngược lại có chút áy náy mà nhìn Qúy Như Yên, "Quận chúa Như Yên đừng nóng giận, thất đệ chỉ đùa một chút mà thôi. Nếu hắn thật sự dám bắt nạt muội, cứ nói với ta một tiếng, tam ca nhất định sẽ giúp muội hả giận."
Lạc Thiên Thụy một câu cũng không rời Qúy Như Yên, dường như rất để ý nàng.
Qúy Như Yên chỉ thản nhiên đáp hắn một tiếng, "Vâng."
Lạc Thuấn Thần quan sát bộ dáng của Lạc Thiên Thụy, thầm khinh thường trong lòng.
Lạc Thiên Thụy không quan tâm ai là mỹ nhân, chỉ cần gia tộc của đối phương có chút năng lực, sẽ hận không thể thu nạp vào phủ của mình, tăng chút lợi thế để đoạt vị cho hắn.
Không nghĩ tới, bản thân mình đã chạy đến Ti U Quốc tìm hoàng phi, mà hắn vẫn có thể theo từ Thiên Độc Quốc đến Ti U Quốc, coi trọng hoàng phi của mình.
Nhưng mà Qúy Như Yên là nữ nhi tư sinh của Bùi Khê, chỉ sợ điều này, Lạc Thiên Thụy không thể biết được.
Bởi những người hiểu rõ sự tình bên trong, phần lớn đều đã chết sạch hết rồi.
Huống chi Qúy Như Yên lại không có khả năng sẽ gọi Bùi Khê một tiếng phụ thân.
"Tam ca, vào Thịnh Kinh thôi."
Lạc Thuấn Thần đứng bên cạnh đề nghị.
"Đi!"
Ánh mắt Lạc Thiên Thụy vẫn dừng lại trên người Qúy Như Yên, dường như còn có ý nghĩ khác.
Lên xe ngựa, Lạc Thuấn Thần vẫn quấn lấy Lạc Thiên Thụy để nói chuyện, bất cứ khi nào Lạc Thiên Thụy muốn nói chuyện cùng Qúy Như Yên đều bị Lạc Thuấn Thần xen vào.
Sau khi Lạc Thuấn Thần cắt ngang lời Lạc Thiên Thụy hai lần, chợt nói một câu, "Tam ca không phải đã vừa ý hoàng phi của ta rồi đấy chứ?"
Trong lòng Lạc Thiên Thụy nảy lên vài cái, vội vàng bào chữa, "Sao có thể thế được? Như Yên là hoàng phi của thất đệ, nói thế nào thì muội ấy cũng là người một nhà với chúng ta. Tam ca chỉ sợ lạnh nhạt sẽ gây ấn tượng xấu với Như Yên muội muội thôi."
Qúy Như Yên khóe miệng cười lạnh một cái, thủ đoạn của người này có vẻ không được cao minh cho lắm.
Ít nhất là trong mắt của Qúy Như Yên, Lạc Thiên Thụy giống như đang tấu hài vậy đó.
Bất quá Qúy Như Yên vẫn đáp lại Lạc Thiên Thụy một câu, giọng lãnh đạm xa cách.
"Tam điện hạ khách khí rồi, ta vẫn chưa thành hôn với Thất điện hạ. Tam điện hạ cũng không cần lo lắng về việc đối xử lạnh nhạt với ta, hôm nay ta cùng Thất diện hạ đến đây là phụng mệnh thái tử nghênh đón Tam điện hạ, bây giờ Tam điện hạ cũng đã bình yên vô sự đến Thịnh Kinh, ta cũng rất yên tâm."