"Nếu đã là ngươi của ông ta thìsao lại muốn rời đi?"
Dung mạo của Lãnh Liên không tầm thường, gương mặt trắng nõn, đôi mày nhíu lại, nghe Qúy Như Yên hỏi đôi mắt lạnh lẽo như muốn đóng băng, môi mấp máy không nói nên lời.
Quý Như Yên yên lặng chờ nàng trả lời cũng không thúc ép mà ngược lại bình tĩnh vuốt chèn trà trong tay.
Lãnh Liên hít sâu một hơi: "Nô tài sợ hãi, sợ có một ngày sẽ chết trong tay Trần hoàng hậu. Kết cục của Thiên Sương phu nhân nô tài biết, nô tài không muốn vô thức bị người tính kế mà chết."
Vừa nói đến Phượng Thiên Sương, cảm xúc của Quý Như Yên có chút không điều tiết được. Dù sao cũng là mẹ mình, tuy rằng ánh mắt bà không được tốt lắm nhưng tốt xấu cũng tận tâm tận lực đối với mình.
Quý Như Yên liếc Lãnh Liên một cái: "Dựa vào cái gì ta phải giúp ngươi?"
"Chỉ cần tiểu thư đồng ý giúp Lãnh Liên thì Lãnh Liên cam tâm tình nguyện làm "đao kiếm" của người, giúp người giết Trần oàng hậu."
"Giết Trần hoàng hậu ta tự mình có thể làm, không cần bất cứ ai hỗ trợ."
Quý Như Yên cự tuyệt, dù sau thù giết mẫu phi nàng muốn tự mình báo, tuyệt không muốn người khác nhúng tay vào. Lãnh Liên cũng không sợ mà ngược lại đứng lên chắp tay: "Nô tài biết nhược điểm của Trần hoàng hậu."
"Bùi Khê cũng không biết sao?"
"Không biết."
"Vậy người tùy tùng như ngươi che dấu cũng rất sâu." Lời này của Quý Như Yên không biết là khen hay là chê khiến Lãnh liên đứng ở nơi đó không biết làm sao.
Nàng sợ Quý Như Yên không giúp mình liền cắn môi nói ra nhưng điều mình biết:
"Khi Trần hoàng hậu gả cho Bùi Khê, lúc nhỏ bà ta bị thương, miệng vết thương ở giữ tử cung nên đời này không có khả năng sinh con nhưng bà ta lại có hai vị Hoàng tử và một vị Công chúa."
Quý Như Yên nghe xong thì hai mắt tỏa sáng:
"Theo ngươi nói con của Trần Hoàng hậu không phải của Bùi Khê?"
Lãnh Liên im lặng không trả lời là phải hay không. Quý Như Yên biết rõ đây chính là chỗ thông minh của nữ nhân này. Lãnh Liên muốn mình giúp nên chỉ dẫn là một chút đầu mối khiến nàng hứng thú.
Nhếch môi cười:
"Ngươi đã nói vậy ta sẽ tự phái người đi thăm dò kiểm chứng lại, nếu thật có chuyện này thì ta và ngươi là người cùng thuyền rồi. Bây giờ ngươi cứđi theo Bùi Khê đã, có chuyện gì thì liên hệ với Dao Quang. Dao Quang, dẫn Lãnh Liên ra ngoài."
"Vâng, tiểu thư."
Dao Quang ở trong Phi Liễu các vừa nghe tiểu thư gọi thì vội vàng lên tiếng, rất nhanh đi ra.
Lãnh Liên đi rồi sắc mặt Quý Như Yên không tốt lên chút nào, nàng cau mày.
Dao Quang trở lại nói với nói với Quý Như Yên: "Tiểu thư, Lãnh Liên này chỉ sợ không dễ trêu chọc."
"Ta biết nàng ta không dễn trêu chọc, nhưng Quý Như Yên ta dễ dây vào sao? Nếu nàng ta đã dám tìm đến thì chỉ sợ đã có tâm tư khác đối với Bùi Khê, thậm chí còn có sát tâm với Trần hoàng hậu. Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, hợp tác một lần cũng không sao."
Quý Như Yên cười cười bảo Dao Quang: "Về sau Lãnh Liên có chuyện gì liền giao cho ngươi xử lý, nếu xử lý không được thì tới báo ta."
"Tiểu thư yên tâm, Dao Quang hiểu rõ." Dao Quang gật đầu, bộ dáng rất có tinh thần.
Bị Qúy Như Yên nuôi giống phế vật mấy ngày cuối cùng cũng có chuyện để làm rồi, sao nàng có thể không vui đây?
Sắc trời đã không còn sớm, Quý Như Yên cũng vào rửa mặt, ngày mai trích huyết nghiệm thân kiểu gì cũng có trò hay. Nàng muốn diễn thật tốt, bằng không sẽ phụ kỹ năng diễn xuất của nàng.