"Như công chúa? Bùi quốc chủ nói Như công chúa là con gái của ngươi?"
Biểu hiện của Trấn Bắc Hậu phu nhân Bùi Nguyệt rất bất ngờ, bộ dáng kia giống như muốn nhào đến để biết được chân tướng.
Nếu không phải Quý NhưYên đã gặp qua Trấn Bắc Hậu phu nhân Bùi Nguyệt từ trước, thậm chí còn giao đấu một lần thì thật đúng là sẽ bị hành động của người nữ nhân này lừa gạt.
Bùi Khê gật đầu, nhìn về hướng Trấn Bắc Hậu phu nhân Bùi Nguyệt nói rằng: "Đúng vậy, Như Yên chính là nữ nhi của Bùi Khê ta!"
Giọng nói của hắn vô cùng chắc chắn khiến cho mọi người khiếp sợ, chuyện này thật khó hiểu, rõ ràng là đích nữ của Thái y viện phán Quý Đông Minh, làm sao lại biến thành nữ nhi của Bùi Khê Di Quốc chứ?
"Bùi quốc chủ, thay vì nhiều lời như vậy ta nghĩ ngài nên dùng đại não suy xét mọi chuyện trước khi nói ra kết quả đi. Một khi sự việc không giống lời ngươi nói, đến lúc đó người mất mặt chính là ngươi. Quý Như Yên ta chẳng qua là tội thần chi nữ, ngu dốt được tiên hoàng ưu ái, nghĩa phụ yêu thương, lúc này mới được ban cho phong Quận chúa. Phụ thân Quý Đông Minh là tội nhân hạ độc Thái tử, làm nữ nhi của hắn ta cũng biết vạn dân thiên hạ đều là thần tử của Thánh thượng nên phải trung với Thánh thượng, phụ thân chết vẫn chưa đền hết tội, hắn không đáng để ta giữ đạo hiếu."
Quý Như Yên còn miễn cưỡng liếc mắt nhìn Bùi Khê, âm thanh vang lên nhàn nhạt: "Từ khi cha ta là Quý Đông Minh chết đến nay cũng chưa đầy trăm ngày, nhưng không nghĩ lại khiến cho Bùi quốc chủ chạy từ Di Quốc tới Ti U Quốc nói với mọi người rằng ta là con gái ngươi, hẳn là nói mẫu thân ta chết sớm nhưng lại không trung trinh, thậm chí ngươi còn muốn ở trên phần mộ tổ tiên Quý gia dội một gáo nước bẩn mới cam tâm sao?"
Lời của nàng bình thản mà thong thả.
Từng chữ đánh vào lòng người.
Những người này, mỗi một người đều là quỷ tinh, sao lại không nghe ra ý tứ trong lời nói của Quý Như Yên.
Sáu tuổi Quý Như Yên bị vợ kế Quách thị của Quý Đông Minh xua đuổi ra khỏi gia đình, mãi cho đến mười năm bảy tháng về sau, Quách thị vì tiền đồ của Quý Đông Minh nên muốn để cho Quý Như Yên cùng Hạo vương gia thành thân, lúc này mới cho nàng quay về nhà.
Đột nhiên lại xuất hiện đích nữ Quý gia này, thẳng thắn mà nói thì thật đúng là gây chấn động toàn bộ kinh thành.
Ai lại không biết vị hôn phu của Quý Như Yên lại đột nhiên té ngựa mà chết trước ngày cưới chứ!
Ở nơi này danh tiếng khắc phu của nàng được truyền đi rất nhanh, thời điểm đó là tết Trung nguyên, nàng đem hai mươi vạn đồ cưới ở nhà mẹ đẻ quyên tất cả cho quốc khố, nàng ra tay đại nghĩa như vậy lại lấy được lòng của Thánh thượng, vì thế Thánh thượng rất coi trọng nàng.
Nếu chuyện này còn chưa nổi tiếng lắm thì chuyện Quý Như Yên đại nghĩa diệt thân dẫn đến toàn bộ Quý phủ đều bị chém, một trăm hai mươi sáu mạng người không ai sống sót, cuối cùng không ai không biết đến nàng!
Tâm tư mọi người lại nghĩ khác, đơn giản nghĩ rằng Quý Như Yên vẫn luôn sống cơ khổ không chỗ nương tựa mười năm nay, lúc này vừa khéo yên ổn trở lại thì không biết nhảy đâu ra một lão đầu nói thẳng là cha của nàng, đây chẳng phải là nực cười sao?
Quý Như Yên thấy ánh mắt của mọi người quái dị, mục đích đạt được, tiện đà nói: "Nếu Bùi quốc chủ nghiêm túc mời mọi người đến đây, tin rằng ngài nhất định là có chứng cứ. Như vậy đi, chúng ta xin mời Bùi quốc chủ đưa ra chứng cứ có được không?"
"Được!"
Lạc Thuấn Thần ở bên cạnh mở miệng phụ họa.
Hắn biết Quý Như Yên sẽ cố ý làm như vậy, sợ là nàng đã sớm đào một cái hố thật lớn cho Bùi Khê. Chỉ là không biết, Bùi Khê làm thế nào bò ra khỏi cái hố này đây?!
Hắn không khỏi có chút chờ mong thủ đoạn chỉnh người của Quý Như Yên, mỗi khi như vậy hắn hài lòng vô cùng.
Bùi Khê chăm chú nhìn Quý Như Yên, không biết nàng muốn giở trò gì!
Có điều là mặc kệ nàng giở trò gì thì ngày hôm nay nàng nhất định phải gọi hắn một tiếng cha!
Trên người nàng vốn đang mang dòng máu của hắn!
Tận mắt hắn nhìn thấy nàng ra đời, làm sao có thể là giả chứ?!