Vì Âu Dương Vũ cùng tâm sự với Triệu thị chỉ ăn qua một ít điểm tâm nên bụng có chút biểu tình kêu òng ọc. Nàng liền nhìn xung quanh một chút tìm chút thứ gì đó có thể bỏ vào bụng. Âu Dương Vũ nhớ rằng lúc trước mình đã từng xem qua sử sách của các cường quốc thời này, trong sách có đề cập Tây Lăng quốc là một cường quốc sở hữu rất nhiều món ăn sơn hào hải vị rất ngon, Âu Dương Vũ nhớ lại những miêu tả đặc sắc về các món ăn ở đây, liền cảm thấy mồm miệng sinh hương. Nay nàng đã có cơ hội được đến đây, phải tìm ra từng ngóc ngách nhỏ để thưởng thức từng món từng món một, biết đâu lại tìm ra được món ngon mỹ vị. Dựa theo kinh nghiệm lâu năm tích trữ được ở thời hiện đại, cứ ở trong ngõ hẻm ngóc ngách hẻo lánh thì nơi đó chắc chắn sẽ có món ngon để thưởng thức.
Không biết có phải là do cái kinh nghiệm “quý báu” ở thời hiện đại đó nàng nhớ không rõ, hay là do ông trời không cho phép nàng- thân là một vương phi cao quý của hoàng thất lại đi la cà chân ngỗng lết ngồi ở quán ven đường. Đã không tìm được đồ ăn ngon Âu Dương Vũ lại còn phải gặp chuyện phiền toái.
Âu Dương Vũ lúc đi ngang qua con hẻm hẻo lánh kia, lơ đãng vừa lúc quay đầu lại, thấy bên trong ly ba bên cạnh mơ hồ nằm một người.
Âu Dương Vũ vốn không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, lại nhìn thấy người này hình như là một vị nữ tử. Hôm nay chứng kiến sự tình của Triệu Mẫn Huyên đột nhiên đối với nữ tử này sinh lòng trắc ẩn. Càng đi gần lại, nàng liền thấy máu chảy lênh láng dày đặc, đến trước mặt vị nữ tử, Âu Dương Vũ nhìn thấy nàng mặc một thân y phục màu đỏ sậm dài, nổi bật lên làn da trắng như tuyết của nàng.
Chẳng qua lúc này bụng của nàng bị thương, máu tươi cuồn cuộn không ngừng phun trào ra khỏi khe vết thương. Âu Dương Vũ thầm nghĩ trong lòng: hôm nay ngươi gặp phải ta, là vận may của ngươi.
Âu Dương Vũ vừa mới vừa tới gần, hai mắt nữ tử kia đột nhiên mở ra trừng lớn, giơ tay lên nắm chặt thành quyền hướng về phía Âu Dương Vũ vung một chưởng. Chẳng qua vì vốn mang thương thế trong người, nên một chút khí lực cũng đã cạn sạch, vả lại Âu Dương Vũ cũng là người có võ công, nhanh chóng đánh bật lại quyền chưởng vừa rồi nắm chặt lấy tay nàng không để nàng nhúc nhích, thản nhiên nói: “Cô nương quả là người không biết tốt xấu? Vốn có lòng tốt muốn cứu ngươi, còn ngươi một chút cũng không cảm kích lại muốn đả thương ta?”
Nàng kia thấy bản thân mình vô lực tay bị Âu Dương Vũ bắt lấy, giãy không ra, giương đôi mắt oán giận lên nhìn chằm chằm Âu Dương Vũ, đầy đề phòng.
Âu Dương Vũ nhìn thấy vũng máu kia biết nàng ta đang bị trọng thương, ánh mắt lạnh băng đó, vẻ mặt quật cường không chịu khuất phục đó khiến nàng nhớ đến chính bản thân mình lúc còn làm đặc công, không khỏi cảm thấy có chút thân quen, nàng nắm chặt lấy cổ tay nàng ta, oán giận nói: “Muốn sống thì an phận chút đi.”
Nói xong liền buông lỏng tay nữ tử ra, nữ tử nghe xong quả nhiên không hề phản kháng, kiệt sức nằm xuống.
Âu Dương Vũ nhìn xung quanh bốn phía, thấy bên kia có một khu nhà tranh bị bỏ hoang, liền dùng lực nâng nữ tử kia dậy đi về phía nhà tranh đó.
Nữ tử một tay ôm bụng, một tay bị Âu Dương Vũ khoát lên trên vai, tuy là bị trọng thương, nhưng nàng vẫn còn lại một chút khí lực cố gắng nằm dính sát trên mặt đất, không chịu phối hợp với Âu Dương Vũ, không ngờ Âu Dương Vũ lại có sức chịu đựng lớn đến vậy cố hết sức nâng nàng dậy.
Âu Dương Vũ đã biết ý đồ của vị nữ tử này, mở miệng thản nhiên nói: “Nếu không biết lượng sức mình, ta không cam đoan có thể cứu sống ngươi đâu.”
Nữ tử nhìn nhìn Âu Dương Vũ, cũng không nói gì, bất giác không tự chủ được mà tin tưởng nàng. Nàng suy ngẫm một hồi câu nói của Âu Dương Vũ vừa rồi sau đó hoảng hốt, gắng gượng đem cả người dồn trọng tâm của mình đặt lên người Âu Dương Vũ. Hai người chật vật đi vào nhà tranh bị bỏ hoang, Âu Dương Vũ đem nữ tử nhẹ nhàng đặt trên lớp cỏ tranh dày, thấy miệng vết thương ở bụng nữ tử bởi vì vừa rồi dùng sức nên máu càng ngày càng phun trào ra ngoài mãnh liệt hơn.
Âu Dương Vũ sau khi đã điều chỉnh vị trí nằm thoải mái cho vị nữ tử đó, liền đi ra ngoài, từ trong không gian lấy ra vài dụng cụ trị liệu, vết thương của vị này vô cùng nghiêm trọng, những dụng cụ cầm máu đơn giản không thể khống chế được miệng vết thương.
Sau khi quay vào nhà, nữ tử trong phòng đã gần như muốn hôn mê, bất tỉnh. Âu Dương Vũ đi tới bên cạnh, từ trong hòm thuốc lấy ra một ống kim tiêm dày, mở nắp dung dịch thuốc gây tê từ từ lấy kim tiêm hút vào.
Chuẩn bị sắp xếp xong xuôi, liền xé bỏ y phục quấn quanh miệng vết thương, đem ống kim tiêm đặt ngay bên cạnh miệng vết thương nhẹ nhàng tiêm vào. Vốn là đang hôn mê, vị nữ tử này chợt cảm thấy bụng mình có chút đau nhè nhẹ, nàng cắn nhẹ môi từ từ mở mắt ra, nhìn đến Âu Dương Vũ rất nhanh rút ống tiêm ra, nhịn không được lên tiếng hỏi: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Âu Dương Vũ nhíu mày khẽ liếc nàng một cái, không quan tâm đến câu hỏi của nàng tiếp tục động tác đang dang dở. Nàng từ trong hộp thuốc lấy kim khâu và chỉ khâu y tế nhẹ nhàng vá kín miệng vết thương, động tác lên xuống trông rất thành thạo.
Nữ tử sau khi được Âu Dương Vũ tiêm thuốc gây tê đã không còn cảm thấy đau đớn như lúc đầu, nhìn ngón tay thon dài thành thạo khâu vết thương của Âu Dương Vũ cảm thấy vô cùng thần kỳ, chẳng qua vì nàng mất máu quá nhiều nên ý thức dần dần mất đi.
Âu Dương Vũ sau khi đến bước khâu cuối cùng liền nhẹ nhàng cắt đi chỉ khâu, đem kim chỉ khâu bỏ lại vào trong hộp thuốc, sau đó mới đưa mắt đánh giá vị nữ tử đang hôn mê này.
Thời gian của thuốc gây tê kéo dài cũng không bao lâu, bên ngoài hoàng hôn đã dần buông, Âu Dương Vũ từ trong không gian tùy thân lấy ra vài ống thuốc bổ máu đút cho nàng uống, thấy nàng đã qua khỏi cơn nguy kịch, thân thể lười biếng mệt mỏi vươn vai uốn thắt lưng chuẩn bị đứng dậy rời đi. Hôm nay đột nhiên sinh lòng tốt cứu vị nữ tử này, nhưng nàng cũng không có mong muốn dính dáng nhiều đến vị cô nương này kẻo tránh rước phiền phức vào người.
Âu Dương Vũ vừa mới đứng lên, đã nghe thấy âm thanh đau đớn xót xa, đôi mắt nhíu chặt lại, trong miệng thì thào: “Cha! Mẹ... Đừng như vậy! Lý Hiển Diệu, ta phải khiến ngươi chết không có chỗ chôn!”Lý Hiển Diệu? công phủ Vinh quốc, huynh trưởng của hoàng hậu? Chính là hắn! Âu Dương Vũ nghe nữ tử này nói xong không khỏi trầm tư suy nghĩ, hẳn nàng ta có thể không phải là người xấu hơn nữa có khi lại là bằng hữu không chừng. Âu Dương Vũ cánh môi có chút giơ lên, cúi xuống nâng nhẹ nữ tử này dậy, mặc kệ như thế nào, chờ nàng tỉnh hỏi rồi tra hỏi nàng cũng chưa muộn.
Nữ tử đó sau khi tỉnh lại, đập vào mắt đó là một tấm lụa màn mỏng màu thiên thanh, chắc là khuê phòng của vị ân nhân đó. Ý thức của nàng nhanh chóng trở về tỉnh táo lại, mạnh mẽ ngồi dậy, nhưng vì động tác đột ngột của nàng lại ảnh hưởng đến miệng vết thương, liền đau đớn không chịu được ôm chặt lấy bụng, mặt mày cau lại.
“Nếu muốn chết đến vậy thì ta cần gì phải lãng phí công sức thuốc men để trị thương cho ngươi.” Một đạo âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng sau đó truyền vào trong tai nàng, nữ tử nhìn theo hướng âm thanh phát ra mới phát hiện ở bên cửa sổ có một nữ nhân đang đứng lặng dựa vào cửa, thân y phục màu tím mộng mơ gấm vóc sang trọng kiêu sa, chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến cho người khác sinh ra một cảm giác thoải mái nhẹ nhàng trong xanh phẳng lặng. Đôi mắt sáng ngời lại mang theo chút đạm mạc, ánh mắt tỏa ra tia an nhàn cùng yên tĩnh.
Nữ tử nghe những lời như vậy ánh mắt chợt biến đổi, giọng đầy căm hận nói: “Thù lớn còn chưa trả, Ninh Vận ta sao có thể dễ dàng chết được chứ!”
Âu Dương Vũ trong lòng sớm đã biết nàng ta sẽ trả lời như thế, nhưng lại giả vờ không biểu hiện sự hứng thú của mình ra ngoài, chỉ đơn giản cầm khăn tay lên lơ đãng vuốt ve: “Thù còn chưa báo thì nên biết quý trọng bản thân.”
Nữ tử cẩn thận đánh giá căn phòng xa hoa này, cắn nhẹ đôi môi khô nứt nẻ, giống như đang đấu tranh quyết định cái gì, nàng khó khăn gắng gượng từ trên giường đứng dậy đi xuống, từng bước một đến trước mặt Dương Vũ.
Âu Dương Vũ đánh giá vị nữ tử trước mắt,nàng đưa ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào đối phương, nhìn không chớp mắt, làn da nàng trắng nõn, chẳng qua vì do mất máu quá nhiều nên làn da trắng trẻo đó có chút tái nhợt. Vòng eo của nàng thon gọn. Mái tóc đen như mực tự nhiên thả xuống, làm nền cho dáng lưng thẳng đuột duyên dáng, đôi môi khẽ mím lại lộ ra tia quật cường.
Ban ngày nhìn thấy nàng đã cảm thấy người này quả thực là một vị mỹ nhân lãnh diễm, bây giờ nhìn lại thì cảm thấy nàng có một vẻ đẹp đến kinh tâm động phách, khí chất của nàng khiến cho người ngoài nhìn vào không tự chủ được mà muốn khuất phục.
Vốn là đang gắng gượng dậy, đột nhiên nữ tử đó quỳ rạp xuống đất, thấp giọng lên tiếng: “Ta vốn là con gái của Hữu thừa tướng - Thượng Quan Kha, tên là Thượng Quan Ninh Vận.”
Nữ tử cúi đầu xuống, bầu không khí xung quanh nhất thời rơi vào yên tĩnh. Sau đó nàng từ từ tường thuật lại hết tất cả quá khứ con người xuất thân. Nàng vốn là nữ nhi của Hữu thừa tướng, nhưng cả nhà Hữu thừa tướng sống vui vẻ hạnh phúc được hai năm thì bị Lý Hiển Diệu bày mưu hãm hãi sau đó liền bị xử trảm cả dòng tộc, bao gồm cả đệ đệ của nàng mới được hai tuổi. Thượng Quan Ninh Vận mặc dù tránh được một kiếp, nhưng từ ngày đẫm máu hôm đó cũng sống khổ sống sở không nơi nương tựa, cũng may sao cầm kỳ thư họa nàng mọi thứ đều tinh thông, lưu lạc tá túc trong thanh lâu dựa vào nghề làm xiếc mà nuôi sống bản thân. Đó cũng là một điều kiện thuận lợi cho nàng vì thanh lâu không những vừa là nơi qua lại của nhiều quan to chức lớn mà còn là nơi tình báo vô cùng hữu dụng.Cuộc sống khó khăn cũng dần dần ổn định nhưng Thượng Quan Ninh Vận căn bản không thể nào quên mối thù lớn khi xưa. Cho nên có thể nói ông trời cũng cố gắng tạo điều kiện cho nàng, Lý cung- con trai của Lý Hiển Diệu xưa nay rất thích trêu hoa ghẹo bướm, tìm kiếm mỹ nhân hưởng thụ thú vui phong lưu trần tục, hôm đó hắn liếc mắt một cái đã để mắt đến Thượng Quan Ninh Vận đang khảy đàn trong thanh lâu.
Thượng Quan Ninh Vận nhìn thấy Lý Cung đã mắc câu, trong lòng cảm thấy vô cùng cao hứng, vui mừng, ỷ vào một chút võ nghệ của mình mới luyện được một năm để phòng thân, tức thì bị thù hận lấp đầy mắt. Nàng không tiếp khách nữa, tương kế tựu kế đem Lý Cung dẫn vào trong phòng, dụ hắn uống không ít rượu, thừa dịp hắn đang chìm đắm trong men rượu không có chút phòng bị liền ám sát hắn, nhưng không ngờ sức lực nhỏ của nàng sao có thể ngang bằng với Lý Cung, bụng liền bị trúng một đao sau đó nhanh chóng tẩu thoát về sau được Âu Dương Vũ cứu.
Thượng Quan Ninh Vận kể lại hết mọi chuyện với vẻ mặt bình tĩnh, có thể thấy được hai bàn tay nàng nắm chặt vạt áo đến nhàu nát, móng tay cơ hồ muốn đâm sâu vào da thịt. Khi nàng nói đến việc Lý Hiển Diệu tính kế hãm hại xử trảm cả dòng họ nàng, từng câu từng chữ đều gằn ra, nàng gắt gao cắn chặt môi, trên mặt xuất hiện sự phẫn hận,quật cường.
Âu Dương Vũ lẳng lặng nghe xong câu chuyện của Thượng Quan Ninh Vận, thần sắc cũng không có chút biểu tình gì, chỉ nhẹ giọng nói: “Tại sao lại nói với ta những lời này?”
“Bởi vì ta tin ngươi.” Thượng Quan Ninh Vận ngẩng đầu nhìn thẳng Âu Dương Vũ, “Ta muốn đánh cược một phen, biết đâu sẽ gặp được vận may.”
“Vậy sao?” Âu Dương Vũ nhíu mày: “Lòng người thâm sâu như đáy biển, ngươi đã che giấu bản thân lâu như vậy, lại vì một lần cứu mạng ngươi mà nói hết bí mật, ngươi không sợ ta mật báo với kẻ khác sao?”
“Cô nương sẽ không làm thế!” Thượng Quan Ninh Vận kiên định nói, đáy mắt lộ ra một tia không xác định, nhưng rất nhanh chóng biến mất: “Ninh Vận được cô nương cứu một mạng, Ninh Vận đã chứng kiến được y thuật của cô nương không vị thần y nào sánh kịp, nhất định không phải là người tầm thường, nếu như cô nương có thể ra tay giúp Ninh Vận, Ninh Vận nhất định sớm có thể báo được thù!”
Âu Dương Vũ cũng nhìn thẳng Thượng Quan Ninh Vận, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Từ trước đến nay ta không thích xen vào mấy chuyện phiền toái, vì sao phải giúp ngươi?”
Thượng Quan Ninh Vận hơi kinh ngạc, một lát sau kiên định trả lời: “Bởi vì nếu cô nương đã dám cứu mạng ta thì hẳn cô nương là một người có óc gan dạ sáng suốt. Nếu cô nương có thể giúp Ninh Vận báo mối thù lớn này, Ninh Vận nguyện cả đời này làm trâu làm ngựa cho cô nương!”
Âu Dương Vũ nghe vậy xong bật cười ra tiếng: “Tuy cô nương xinh đẹp nhưng ta cũng không phải là nam nhân, còn cần cô nương làm trâu làm ngựa cái gì.” Nói xong Âu Dương Vũ đem Thượng Quan Ninh Vận nâng dậy, tiếp tục nói: “Được rồi, cho dù muốn báo thù, cũng nên dưỡng thương cho tốt đi, đợi đến khi vết thương của ngươi lành hẳn, sau đó tính kế cũng chưa muộn.”
Hay lắm!Hay lắm, Lý gia luôn luôn tìm mọi cách đối phó với Âu Dương Vũ nàng, nàng cũng đã định cho đối phương biết chút khả năng lợi hại của mình, nay có người lại muốn tìm Lý gia báo thù, nàng Âu Dương Vũ có phải đã có thêm một người trợ giúp hoàn thành cuộc vui này. Nói đi cũng nói lại, Lý gia đã hại nhà người ta bị xử trảm, cũng gieo gió ắt sẽ gặt bão thôi. Âu Dương Vũ ánh mắt khẽ híp lại, không để ý đến Thượng Quan Ninh Vận muốn nói gì đó nhưng lại thôi, gọi nha đầu đến hầu hạ Thượng Quan Ninh Vận ngủ, sau đó xoay người rời khỏi phòngÂu Dương Vũ đi ra ngoài Lưu viên, đã thấy cách đó không xa có một tên nam nhân đang đứng, dáng người thon dài, y phục trắng đen phất phơ trong gió trông tuấn lãng phiêu dật, mái tóc đen dài dùng một cây trù tùy ý cài lên đầu, so với ngày thường lại có thêm phần tiêu sái, yêu nghiệt, giờ phút này dưới ánh trăng sáng đem nay, thân ảnh đẹp giống như thượng thần tái thế.
Âu Dương Vũ ngốc lăng nhìn hắn một hồi sau đó khóe môi lập tức cong lên, nàng cố ý khom người xuống trêu chọc, ôn nhu nói: “Đêm khuya thế này rồi không biết vương gia vì ai sương gió đợi giữa khuya?”
( Nguyên văn là “Tự thử tinh thần phi tạc dạ, vi thùy phong lộ lập trung tiêu” (Như là sao sáng rơi đêm ấy, vì ai sương gió đợi giữa khuya)[]. Ái tình là trung trinh đợi chờ không đổi, một lòng không hối hận chờ người[]. Giữa biển người mênh mông kia chờ duy nhất một bóng hình, rồi lại điên cuồng tìm hiểu ngọn ngành chuyện xưa, cuối cùng, cả đời ta chỉ chờ ngươi; cả đời, ta chỉ yêu ngươi. Tình yêu ở đây mang phẩm chất riêng, là yêu bằng cả linh hồn. Giống như Đường Khiếu cùng Tô Lạc Văn, bọn họ đã vượt qua cám dỗ của lợi ích quốc gia, vượt qua cả thân phận địa vị. Biết rõ quá trình yêu là thống khổ, kết cục cuối cùng chưa chắc viên mãn nhưng cả hai khi yêu hoàn toàn không hề ngoái lại, tình yêu đó quả thực kiên trì. Mặt trời cùng mặt trăng vốn thuộc về hai quỹ đạo khác nhau, nhưng sau một hồi tranh chiến lại khiến quỹ đạo dịch chuyển, để bọn họ gặp nhau, và yêu nhau.
Một thi phẩm nổi tiếng của Trung Quốc “Vi thùy phong lộ lập trung tiêu” của thi sĩ Diệp Sơ Ảnh. “Vi thùy phong lộ lập trung tiêu” tựa như bạc trong chén băng, trong veo mà ngọt lạnh. Rất tinh khiết, rất yên nhiên, rất thực, rất đẹp. Như gió xuân lướt qua mặt, như suối nước mát giữa những ngày hè.)
Dưới ánh trăng, Dạ Trọng Hoa khuôn mặt mang theo chút ôn nhuận như ngọc tươi cười, hắn chậm rãi đi đến bên cạnh Âu Dương Vũ, tóc dài tùy ý để gió thổi tung trông có vài phần cuồng loạn, ngạo nghễ không kềm chế được. Hắn một phen nắm lấy tay Âu Dương Vũ kéo nàng ôm vào lòng: “Vũ nhi nói không đúng rồi.”
“Vậy sao?” Âu Dương Vũ tựa đầu vào vòm ngực cứng rắn của hắn, tham lam ngửi mùi hương hoa quỳnh thoang thoảng tỏa ra từ người hắn, tâm không khỏi hồi hộp nhảy lên: “ Sao lại không đúng?”
Dạ Trọng Hoa đặt cằm của hắn lên đỉnh đầu Âu Dương Vũ, thần sắc rất chi là tà mị: “Bổn vương đến đây là để qua đêm bồi đắp tình cảm với vương phi.”
Âu Dương Vũ nghe vậy nhất thời nghẹn họng, mạnh mẽ đẩy ra Dạ Trọng Hoa, thần sắc rất là kiệt ngạo: “Ai cần ngươi đến tận đây? Mà bồi bồi đắp đắp cái gì? Sao không ở phủ Ninh vương mà lại chạy đến nơi này?”
Dạ Trọng Hoa bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đem Âu Dương Vũ một lần nữa ôm vào lòng mình, cúi đầu xuống đặt môi mình áp sát vào tai nàng cười nói: “Ngốc! Thứ nhất đây là biệt viện của Ta, Ta đến hay không đâu tới phiên nàng quyết định. Thứ hai cả ngày nay ra khỏi phủ nha hoàn cũng không mang theo. Nếu không ra ngoài tìm nàng, thì ta cũng không biết nàng dám trốn đến đây.”
Âu Dương Vũ liếc nhìn Dạ Trọng Hoa một cái, vừa định gân cổ lên tranh cãi với hắn thì lại bị Dạ Trọng Hoa đoạt trước: “Nghe nói Vũ nhi lại mang mỹ nữ tuyệt sắc về phủ, nói ta nghe, là ai ban?”Âu Dương Vũ đưa vẻ mặt hèn mọn trừng mắt nhìn Dạ Trọng Hoa liếc mắt một cái: “Sao thế, vương gia ngại phủ Ninh vương có quá ít mỹ nhân sao? Như thế này đi, ta sẽ không phiền bỏ chút công sức đi tìm những vị mỹ nữ đẹp tuyệt trần mang về phục vụ cho vương gia có được không?”
Âu Dương Vũ nói xong giãy dụa thoát khỏi cái ôm ấm áp của Dạ Trọng Hoa tức giận rời đi, thế nhưng nàng còn chưa đi được mấy bước, đã bị Dạ Trọng Hoa một lần nữa nhanh nhẹn bế lên, vì đột ngột mất thăng bằng nên Âu Dương Vũ lập tức vươn tay ôm chặt lấy thắt lưng hắn, Âu Dương Vũ hiển nhiên nằm gọn trong vòng tay của hắn. Mặc cho nàng có kháng cự thế nào hắn cũng không có chút xê dịch động tác của mình.
Dạ Trọng Hoa cúi đầu cười: “Gần đây Vũ nhi ăn nhiều dấm à? Sao càng ngày càng chua thế này? Để bổn vương nếm thử xem.”
Âu Dương Vũ trừng lớn hai mắt, vừa định mắng hắn vô sỉ, nhưng không ngờ rằng nàng lại bị hắn nắm chặt lấy cằm. Hành động tiếp theo sau đó, Dạ Trọng Hoa áp đôi môi nóng bỏng lên cánh hoa anh đào rụt rè kia của Âu Dương Vũ đem những lời Âu Dương Vũ định nói ra nuốt hết vào trong miệng.
Hắn! Ghét thật! Lại dùng chiêu này.
Dạ Trọng Hoa hôn tới hùng hổ, nhưng cũng vừa đúng.
Âu Dương Vũ muốn giãy dụa, cự tuyệt hắn nhưng lại bị Dạ Trọng Hoa chiếm đoạt càng nhanh. Miệng hắn bao phủ lấy miệng nàng, lưỡi hắn linh hoạt tách hai hàm răng của nàng, lọt vào trong quấn lấy lưỡi đinh hương của nàng.Nàng buộc ngẩng đầu lên tiếp nhận hết sự bá đạo trong nụ hôn của hắn, cảm giác đầu lưỡi Dạ Trọng Hoa ôn nhu trêu đùa đầu lưỡi nàng, trên đôi môi đỏ mọng mút thật sâu. Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập liên hồi giống như từng nhịp trống đánh, trong khoảng thời gian ngắn, hô hấp của nàng đều bị hắn đoạt lấy, đầu óc bắt đầu mơ màng thiếu khí, ý thức trở nên trống rỗng.
Cái loại cảm giác ngọt ngào này cứ dâng trào ngày một mãnh liệt trong lòng nàng, từ sự tiếp xúc với đôi môi hắn, cảm giác này lan rộng khắp người nàng mang theo một chút lửa nóng rực lên, Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy giờ phút này ý thức của mình đều là một mớ hỗn độn, phân tán thành từng mảnh từng mảnh. Nàng rất muốn đẩy hắn ra, cự tuyệt hắn, nhưng nụ hôn của hắn, sự ấm áp nơi đầu lưỡi hắn khiến cho nàng mềm nhũng ra nhất thời quên cự tuyệt, mặc cho hắn làm càn chiếm đoạt.
Không biết khi nào, cho đến khi Âu Dương Vũ cảm thấy không thể thở được nữa, môi lúc này mới được giải thoát. Âu Dương Vũ lập tức há miệng thở dốc, nhưng lại cảm thấy ngay cả hít thở cũng đều nóng bỏng.
Còn chưa kịp để cho nàng lấy lại tỉnh táo, Dạ Trọng Hoa tà mị mà lại mang theo âm thanh dụ hoặc đặt môi sát bên tai nàng nói: “Đúng là có chua.”
Đầu ngón tay thon dài ôn nhu vuốt ve mái tóc Âu Dương Vũ, đầu ngón tay hữu lực mát xa đầu nàng da, chỉ cảm thấy thực thoải mái, Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy chính mình bị Dạ Trọng Hoa biến thành mơ mơ màng màng. Đợi cho Âu Dương Vũ phản ứng lại, mới phát hiện cư nhiên chính mình lại trầm luân trong sự dịu dàng ôn nhu của Dạ Trọng Hoa trong lòng buồn bực thầm mắng bản thân, lập tức từ trong lòng hắn giãy ra.
Âu Dương Vũ cả giận: “Vô liêm sỉ!”
Dạ Trọng Hoa giữ chặt tay nàng, thanh âm trầm thấp: “Thật ra chính xác mà nói, không chua” Hắn tà ý cười nhìn chằm chằm nàng: “ Nàng rất ngọt.”
Dạ Trọng Hoa nhìn Âu Dương Vũ bị mình đùa giỡn mà tức giận, không khỏi bật cười nhéo nhéo hai má nàng: “Được rồi!Đừng giận! Vũ nhi ngọt như mật đường.”
Dạ Trọng Hoa ngươi...ghét ngươi đến chết mất thôi! Trong lòng nàng mặc dù là nghĩ vậy nhưng trên mặt thì biểu tình ngược lại a. Một mảng hồng hồng hai bên má dần dần nóng lên, nàng nhấc chân bước đi, Dạ Trọng Hoa chậm rãi đi theo sau nàng trầm giọng lên tiếng: “Bổn vương cho nàng hay, đừng phí sức làm những chuyện vô nghĩa đó, người chịu thiệt vẫn là nàng. Trong mắt Bổn vương ta chỉ có nàng.”
Âu Dương Vũ thật sự bị câu tuyên bố đánh dấu chủ quyền bá đạo của hắn xấu hổ mặt nóng rực lên, từ trước đến giờ chưa có ai dùng những lời rõ ràng thẳng thắn đó nói với nàng cả. Hắn quả thực là đáng ghét mà!
Dạ Trọng Hoa tuy không biết được biểu tình trên mặt lúc này của nàng, nhưng cũng cảm nhận rõ được nàng đang ngượng ngùng xấu hổ. Hắn đi theo sau nàng, nàng tấm lưng mềm yếu của nàng, khóe môi vô thanh vô tức nhếch lên, hắn nhẹ giọng hỏi: “Vũ nhi tính thế nào?”
P/s: Ta đã nỗ lực hết sức a....hai ngày nữa sẽ có chương tiếp theo nha...hai ngày nữa thôi các bạn sẽ được biết đến mẹ ruột của Dạ ca nhà chúng ta...cùng với...món đồ thần kì của chị Vũ....