Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

chương 86: nhị tẩu thật lợi hại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Âu Dương Vũ sửng sốt, suy nghĩ một hồi câu nói của hắn có ý gì sau đó rất nhanh hiểu chuyện.Dạ Trọng Hoa hắn chính là ám chỉ Thượng Quan Ninh Vận, quả nhiên, nàng dù có làm chuyện gì cũng không thể nào qua mắt được hắn. Âu Dương Vũ xoay người lại, đưa mắt nghi hoặc nhìn hắn, sau đó khóe môi cong lên: “Ngươi hỏi ta làm thế nào sao, không bằng thử đoán xem hoàng hậu sau này sẽ gặp phải những chuyện vui gì?.”

Dạ Trọng Hoa nhìn Âu Dương Vũ cười tà mị xấu xa, nụ cười ấy kết hợp với dáng người nhỏ nhắn hoàn mỹ tạo nên vẻ quyến rũ không ai sánh bằng, hắn đưa mắt nhìn nàng tiến lại gần,cúi đầu nở nụ cười: “Xem ra nàng đã tính toán cả rồi.”

“Đương nhiên, bà ta không an phận động đến ta, ta cũng không nương tay đáp trả lại bà ta đâu.

Ngày hôm sau, Dạ Trọng Hoa tỉnh dậy rất sớm, Âu Dương Vũ cảm thấy người bên cạnh vừa động đậy, nàng cũng rất nhanh liền tỉnh lại. Dạ Trọng Hoa luôn trêu chọc nàng bảo nàng không có hắn thì không có ngủ ngon được, mà nàng quả thực đúng là cũng có chút ỷ lại vào những cái ôm ấp của hắn, hắn không ngủ cùng nàng, nàng cũng ngủ không được an giấc. Âu Dương Vũ mơ màng mở mắt, nhìn Dạ Trọng Hoa đứng dậy.

Dạ Trọng Hoa thấy nàng mở mắt ra, liền áp sát bên tai nàng nói: “ Hôm nay phụ hoàng gọi ta vào cung bàn chuyện chính sự, Vũ nhi muốn đi cùng ta chứ?”Hắn cứ dán sát vào người nàng như vậy, sau đó nhân tiện hôn lên tai nàng một cái, trong lòng Âu Dương Vũ chợt nóng ran vì nụ hôn bất ngờ của hắn, Âu Dương Vũ từ đầu đã không thích cuộc sống nơi hoàng cung, chán ghét hoàng cung, thế nhưng sau đó lại nghe Dạ Trọng Hoa nói: “ Hôm nay cũng là sinh thần của mẫu phi.”

Nghe Dạ Trọng Hoa nói hôm nay là sinh nhật mẫu thân hắn, cũng là mẹ chồng của nàng a. Âu Dương Vũ đang nằm trên giường liền bật dậy như lò xo: “ Sinh thần của Hiền phi nương nương? Ngươi sao không nói sớm cho ta biết a, đương nhiên là ta muốn đi cùng ngươi rồi a.”

Âu Dương Vũ nhìn thấy Dạ Trọng Hoa bên môi thản nhiên vẽ ra một nụ cười mãn nguyện hài lòng.

Dạ Trọng Hoa từ nhỏ đến lớn cũng không thân thiết với Hiền phi nhiều, có điều dù sao hắn với mẫu thân cũng là hai mẹ con ruột thịt cùng huyết thống, hắn cũng âm thầm quan tâm,lo chu toàn cho mẫu thân, nếu như hắn không quan tâm thì cũng không bao giờ mở miệng nhắc tới mẫu thân hắn trước mặt Âu Dương Vũ.

Dạ Trọng Hoa nghĩ tới cái gì đó một hồi sau đó đạm thanh nói: “ Hôm nay cũng là ngày giỗ của Lệ phi, Lệ phi là sủng phi của phụ hoàng, vì thế mỗi năm vào ngày này tâm tình phụ hoàng không được tốt cho lắm. Cho nên sinh thần của mẫu hậu ta ít ai nhớ đến. Hôm nay nếu như ta không đến được, nàng cùng ăn bữa cơm với mẫu hậu đi.”

“ Ta biết rồi.”Âu Dương Vũ đẩy Dạ Trọng Hoa: “ Được rồi, vậy, ngươi ra ngoài đi, ta muốn thay y phục a.”

Dạ Trọng Hoa nắm lấy cằm của nàng thủ thỉ: “ Ta không đi.”

Dạ Trọng Hoa tâm tình lúc này rất tốt, khuôn mặt yêu nghiệt câu dẫn kia quá gần nàng, hô hấp nóng bỏng đều đều phả vào khuôn mặt nàng.

Âu Dương Vũ thầm nghĩ trong lòng: cái loại yêu nghiệt như hắn, còn dụ hoặc câu dẫn nàng vài lần như vậy, nàng chắc phải lòng hắn mất thôi. Có mà đến kiếp sau chờ đợi để yêu hắn cũng không sao, ai bảo khuôn mặt của hắn đẹp hoàn mỹ không tỳ vết đến vậy.Dạ Trọng Hoa thấy Âu Dương Vũ ngây dại nhìn mình, nàng đưa đôi mắt đầy mê đắm ấy dò xét khiến hắn không khỏi cười nhẹ, âm thanh phát ra trầm thấp dụ hoặc: “ Vũ nhi nhìn bổn vương như vậy là muốn câu dẫn dụ dỗ bổn vương?”

Âu Dương Vũ không nói gì,trừng mắt nhìn Dạ Trọng Hoa liếc mắt một cái: “ Muốn câu dẫn ngươi còn phải cần như vậy sao?”

Nói xong cũng không thèm để ý đến hắn, giỏi lắm, ngươi không đi đúng không? Vậy ta đi! Nàng hừ lạnh một tiếng, đẩy Dạ Trọng Hoa ra, đứng dậy, bay qua Dạ Trọng Hoa đứng ở thượng. Dạ Trọng Hoa nhìn hàng loạt động tác của Âu Dương Vũ, trong mắt ẩn hiện ý cười nồng đậm, hắn lúc này cảm thấy rất cao hứng.

Âu Dương Vũ đứng dậy trang điểm, trang điểm xong, quay đầu lại thấy Dạ Trọng Hoa vẫn còn nửa nằm nửa ngồi trên giường, không hề động đạn, đưa đôi mắt phượng đẹp đến kinh người kia nhìn chằm chằm nàng. Nàng liền tức giận nói: “ Ngươi còn không chịu đứng dậy sao? Chẳng phải là bảo muốn vào cung sao?”

Dạ Trọng Hoa cười đứng lên, đầu tóc đen bóng của hắn tự nhiên buông xõa xuống trông như thượng thần giáng trần, hắn đứng trước mặt Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ bất giác ngẩn người thì chợt nghe Dạ Trọng Hoa nói: “ Lại đây, thay y bào cho bổn vương.”

Âu Dương Vũ sắc mặt đen một mảng, nhìn bộ dáng của hắn- một vị vương giả đã quen với việc hay sai khiến người khác, nàng suy nghĩ một lát, nhìn hắn từ từ nhắm mắt lại vẻ mặt hưởng thụ chờ nàng đến thay y bào cho hắn. Nàng không khỏi cười tà ác, phi thân đến tủ đồ lấy một tấm khăn nhỏ, tà tà cười bước từng bước một tới gần Dạ Trọng Hoa. Cho đến khi đến trước mặt hắn, nàng liền đem khăn che lấy mặt của hắn sau đó đẩy ngã hắn về phía sau giường, nàng nhanh chóng đè lên người hắn, lấy tay véo nhẹ eo hắn, sau đó bản thân nàng thì lại như con thỏ nho nhỏ vụn trộm làm chuyện xấu nhanh chóng đứng dậy chạy nhanh ra khỏi cửa cười vang.

Dạ Trọng Hoa bị Âu Dương Vũ đụng ngã vào giường, hắn ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Âu Dương Vũ. Thật ra hắn hoàn toàn có thể biết được mọi hành động của nàng ngay khi nàng đến trước mặt hắn nhưng hắn cố tình để nàng thực hiện thành công trò đùa của mình. Mặc dù bị nàng trêu ghẹo nghịch ngợm. Hắn có thể khẳng định một điều hắn không cần biết người khác nghĩ thế nào nhưng chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn chân thành tươi cười với hắn, hắn cũng cảm thấy vô cùng mãn nguyện, ấm áp trong tim.

Sau khi đã ăn xong bữa sáng, khi hai người bọn họ nhanh chóng tiến cung, Dạ Trọng Hoa vốn định đưa Âu Dương Vũ đến chỗ Hiền phi trước mới đi giải quyết công việc thì lại bị Âu Dương Vũ đuổi đi: “ Phụ hoàng cần ngươi bàn quốc sự, ngươi sẽ bị muộn mất?”

Dạ Trọng Hoa thản nhiên không nghe nàng lên giọng nói: “ Không...”

“ Ta cũng không phải là tiểu hài tử a, có thể tự mình đi được, ta còn nhớ đường mà. Cả quà tặng cho Hiền phi, ta cũng đã chuẩn bị xong hết rồi này.”

Nghe Âu Dương Vũ nói vậy, Dạ Trọng Hoa có chút không an tâm liền dặn dò nàng vài chuyện sau đó rời đi, Âu Dương Vũ dẫn Trúc Lục đi đến biệt viện của Hiền phi, Trúc Lục ở bên cạnh hiếu kỳ hỏi: “ Vương phi, người định tặng món quà gì cho Hiền phi nương nương?”” Thì là... Hơ bí mật..không nói cho ngươi biết đâu!”Âu Dương Vũ khóe môi cong lên cười xảo huyệt, nàng lúc nãy nói đã chuẩn bị quà rồi là để trấn an Dạ Trọng Hoa, kỳ thật nàng còn có nghĩ ra nên tặng cho vị Hiền phi nương nương này lễ vật gì, nàng còn chưa bao giờ gặp vị Hiền phi nương nương, cũng không biết con người của vị này tốt hay xấu,tâm tình liệu có được ổn định không hay là bản tính như vị miệng rộng hoàng hậu, chuyện này phải đợi đến khi đích thân gặp nàng mới có thể đánh giá được.

Lại nói vị Hiền phi nương nương này chắc là có chút định kiến với mình, vài lần đều cố tình cáo ốm để không phải gặp mình, Âu Dương Vũ bật cười, chắc là thanh danh của mình cũng rất tệ trong mắt nàng. Âu Dương Vũ vừa nghĩ vừa đánh giá xung quanh, toàn bộ hoa viên tao nhã u tĩnh, lại không mất đi tính cao quý hào nhoáng. Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy cảnh đẹp vui ý, đột nhiên trong đầu liền vang lên tiếng ngáp thật to, Tiểu Kỳ Lân từ đâu hiện lên dùng một đôi móng vuốt dụi mắt, trong chốc lát liền buông hai móng, mở to một đôi mắt trong như nước. Hắn đưa mắt nhìn bên ngoài. Âu Dương Vũ vừa thấy Tiểu Kỳ Lân há mồm, Tiểu Kỳ Lân hưng phấn nói: “Chủ nhân, chúng ta là đang ở trong hoàng cung sao!”

Âu Dương Vũ rất là khinh bỉ trả lời: “ Không phải ngươi nói ngươi là thần thú cái gì cũng biết hay sao, hỏi nhiều làm gì?”

Tiểu Kỳ Lân hắc hắc cười nói, lên tiếng khẳng định: “ Ta biết nơi này chỉ là Ta hỏi như vậy muốn chủ nhân khẳng định lại một lần nữa thôi ao. Wow, phong cảnh nơi hoàng cung thật đẹp a, hào nhoáng, tráng lệ! Chủ nhân, hay là chúng ta đem cả hoàng cung này cất vào không gian tùy thân đi, như vậy ta ngày ngày ta có thể chơi thật vui trong đó a!”

[ Công nhận mong muốn của Nhóc Kỳ Lân thặc là nhỏ nhoi ]

Âu Dương Vũ mặt đen lại gân giọng lên hỏi lại: “ Tiểu Kỳ Lân, ngươi nghĩ đến chuyện như thế thật sao!”

“ Đương nhiên, Ta là ai a? Là Tiểu Kỳ Lân a! Đi thôi chủ nhân, ngươi nhanh đem hoàng cung bỏ vào không gian đi a. Nói liền làm liền a!”

Nhìn bộ dạng đắc chí của Tiểu Kỳ Lân, Âu Dương Vũ tức giận quát một tiếng: “ Ngươi câm cái miệng ngươi lại cho ta!”

Vừa qua khỏi khúc cua quanh co, liền tình cờ gặp được Nhị công chúa Dạ Tiểu Ngọc cũng đang từ từ chậm rãi đến đây.

Dạ Tiểu Ngọc vì bất ngờ nhìn thấy Âu Dương Vũ, trên mặt không khỏi lộ ra vài phần kinh ngạc, đối với vị hoàng tẩu này, Dạ Tiểu Ngọc trong lòng cũng không biết nên đánh giá nàng như thế nào. Lúc trước khi Lý Phương Phỉ còn sống, Phương Phỉ ở bên cạnh nàng nói xấu rất nhiều thứ về Âu Dương Vũ khiến cho nàng không có một ấn tượng tốt với Âu Dương Vũ. Nhưng về sau có tiếp xúc với nàng vài lần lại cảm thấy Âu Dương Vũ tuyệt đối không phải là loại ngươi giống như Lý Phương Phỉ nói với nàng, bên ngoài thì hào nhoáng bên trong thì chả ra gì.

Nàng tài hoa hơn người, xuất khẩu thành thơ, đàn hát kinh diễm. Quan trọng hơn, nàng là một nữ nhân ôn hòa, cũng không vì trở thành vương phi là siểm nịnh, kiêu ngạo, chỉ nhìn thấy nàng là một con người đơn thuần giản dị cười đùa vui vẻ với nha hoàn bên cạnh, nhìn qua đã biết nàng là một vị chủ tử tốt.Âu Dương Vũ cho rằng vừa đúng, thân là vương phi nhưng nàng cũng không trang điểm đậm khiến vẻ đẹp thuần khiết tự nhiên càng nổi bật, nàng thân mặc bộ y phục màu trắng noãn sáng ngời, tóc được búi đơn giản gọn gàng cũng không cầu kỳ cao quý như mấy vị hoàng phi. Ánh mặt trời khẽ chiếu rọi lên người nàng, trên mặt lại điềm đạm mỉm cười, cả người khí chất như tiên, đẹp đến rúng động lòng người.

Một Âu Dương Vũ như vậy sao có thể khiến cho người khác sinh ra cảm giác chán ghét được cơ chứ.

Đang nghĩ ngợi thì bắt gặp được nụ cười ôn hòa, dịu dàng của Âu Dương Vũ dành cho mình.

Dạ Tiểu Ngọc chậm rãi lại gần, khẽ cúi người trước Âu Dương Vũ, nói: “ Nhị tẩu.”

Âu Dương Vũ nhìn thấy Dạ Tiểu Ngọc có chút câu nệ tiểu tiết với mình, thực ra nàng thích một Dạ Tiểu Ngọc hay cười đùa hơn cũng giống như là Dạ Diêu ăn nói hào sảng hồn nhiên vậy, liền cười nói: “ Tiểu Ngọc không cần đa lễ.”

Âu Dương hoa có ấn tượng rất tốt với Dạ Tiểu Ngọc, nàng là muội muội của Trọng Hoa, thực sự mà nói Âu Dương Vũ thân thiết với Dạ Diêu hơn là Dạ Tiểu Ngọc. Tuy nhiên chính vì Âu Dương Vũ nhìn ra được Dạ Tiểu Ngọc là một cô gái lương thiện tâm hồn trong sáng không vướng bụi trần. Nàng có nghe Dạ Trọng Hoa nói qua, muội muội của hắn chính vì sự ngây thơ thuần khiết này khiến cho nhiều người muốn lợi dụng lừa gạt nàng.

Nàng hôm nay ăn mặc rất đơn giản bộ y phục màu nắng vàng nhạt càng tôn lên sự thuần khiết trong con người của nàng.

Dạ Tiểu Ngọc có chút ngẩng đầu nhìn Âu Dương Vũ với vẻ mặt thiện ý, sau đó người nàng có chút thả lỏng, hỏi: “ Nhị tẩu đến đây làm gì vậy?” Âu Dương Vũ cười nhẹ khẽ nắm tay Dạ Tiểu Ngọc, nói: “ Hôm nay là sinh thần của mẫu phi, Tiểu Ngọc có muốn cùng đi với ta không?”

Dạ Tiểu Ngọc gật gật đầu: “ Cũng đúng lúc Tiểu Ngọc muốn đến thăm Mẫu thân a.”

Hai người cùng nhau sánh vai chậm rãi đi đến biệt viện của Hiền phi, Âu Dương Vũ lơ đãng nhìn Dạ Tiểu Ngọc bên cạnh mình, nàng từ đầu đến cuối đều im lặng, ít nói, Âu Dương Vũ trong lòng thầm than: Công chúa sao lại thiếu sức sống đến mức này cơ chứ.

Âu Dương Vũ lúc này đột nhiên nghe thấy Dạ Tiểu Ngọc a lên một tiếng, Âu Dương Vũ nghiêng người xem thế nào thì thấy Dạ Tiểu Ngọc đang khéo léo sửa lại móng tay nhất thời bị gãy của mình, nhích lên nắm lấy một bên vạt áo.

Dạ Tiểu Ngọc buồn bã nhìn móng tay của mình, giống như đứa trẻ lén lút làm sai việc gì nhìn chằm chằm ngón tay đến ngẩn người. Âu Dương Vũ khóe môi từ từ cong lên, suy nghĩ một chút, vừa định đưa tay vào trong không gian tùy thân thì đã thấy Tiểu Kỳ Lân giơ lên một cái lọ nhỏ đứng trên bãi cỏ xanh mà quanh vòng tròn, xoay không biết bao nhiêu vòng khiến cho Âu Dương Vũ phải đến chóng mặt. Cho đến khi hắn cảm thấy mệt mới ngừng lại, thứ trong tay hắn quả thực chính là thứ mà nàng cần lúc này – một chiếc kiềm cắt móng tay hình con thỏ với một lọ sơn móng tay.

Móng vuốt của Tiểu Kỳ Lân cầm lấy hai thứ đó đung đưa trước mắt mình, hai con mắt nhấp nháy tỏa sáng, Âu Dương Vũ nhìn bộ dáng của Tiểu Kỳ Lân có chút buồn cười không biết nói gì, mỗi lần nhìn thấy hắn thì Âu Dương Vũ nàng chỉ muốn ngay lập tức mà ôm lấy hắn sau đó cấu nhéo hắn một chút, nó quả thực là đáng yêu chết đi được!

Tiểu Kỳ Lân cầm kiềm cắt móng tay và lọ sơn móng tay đưa cho Âu Dương Vũ, xoay qua xoay lại: “ Chủ nhân, ngươi xem Tiểu Kỳ Lân thông minh hiểu được ý ngươi chưa a!”

Đôi mắt to tròn hắn hắn đột nhiên chớp chớp: “ Mau khen ta đi, mau khen ta đi a “.

Âu Dương Vũ cầm lấy dụng cụ trên tay Tiểu Kỳ Lân, khen ngợi hắn: “Ừ, Tiểu Kỳ Lân của ta là thông minh nhất.”

Được khích lệ Tiểu Kỳ Lân tâm trạng phấn chấn vui vẻ nhảy cẫng lên lăn đi lăn lại trên cỏ.

Dạ Tiểu Ngọc đang ngẩn người thì đã thấy Âu Dương Vũ giữ lấy tay nàng, nhẹ nhàng nâng lên, một tay dùng một thứ gì đó tựa như cái kéo nhưng mà cũng không giống...đầu của nó rất nhỏ tinh tế. Dưới bàn tay của Âu Dương Vũ, thứ đó từ từ cắt bỏ đi lớp móng gãy của nàng sau đó chỉnh sửa lại một chút. Sau khi được Âu Dương Vũ cắt chỉnh lại chiếc móng bị gãy thì lại thấy nàng dùng một chiếc lọ trong suốt bề ngoài nho nhỏ rất đáng yêu chậm rãi tô lên móng tay mình, chỉ chốc lát sau, chỗ móng tay đó so với lúc trước lại càng trở nên lung linh đẹp hơn.

Dạ Tiểu Ngọc nhìn Âu Dương Vũ cẩn thận sửa móng tay cho nàng, nàng cúi đầu, khuôn mặt yên tĩnh đẹp như đồ sứ mỹ nghệ, dưới ánh mặt trời nàng như toát ra vẻ thản nhiên ôn nhu. Trong lòng Dạ Tiểu Ngọc không khỏi cảm động, cảm giác muốn thân thiết với vị hoàng tẩu này liền trỗi dậy, vừa định mở miệng nói thì Âu Dương Vũ đã ngẩng đầu lên nhìn Dạ Tiểu Ngọc cười nói: “ Cái này cho muội, mỗi lần móng tay bị gãy thì cứ như vậy mà sử dụng.”

Nói xong liền hai thứ dụng cụ đó bỏ vào trong tay Dạ Tiểu Ngọc.

Dạ Tiểu Ngọc cầm lấy kiềm cắt móng tay và lọ sơn móng, nhìn thấy chiếc kiềm cắt móng hình con thỏ màu hồng trông rất đáng yêu khiến cho Dạ Tiểu Ngọc thích chí mắt không rời khỏi vật lạ đó, nàng cẩn thận cầm thứ đó nâng niu như báu vật, trên mặt nàng nở ra một nụ cười tươi tắn rạng rỡ chân thực nhìn Âu Dương Vũ nói: “ Cảm ơn Nhị tẩu!”

Âu Dương Vũ nhìn Dạ Tiểu Ngọc thích chí cầm trong tay hai món đồ đó, tiếp tục nói: “ Đây được gọi là lọ sơn móng tay, cũng chính là kiểu sơn móng thông thường mà các muội dùng, còn cái kiềm cắt này sẽ giúp muội có thể sửa lại móng nếu gặp phải trường hợp lúc nãy.”

Âu Dương Vũ ý bảo Dạ Tiểu Ngọc vươn tay ra, làm mẫu dùng lọ sơn móng quét lên móng tay nàng, sắc màu trong suốt ánh lên dưới ánh mặt trời trông thập phần xinh đẹp.

Dạ Tiểu Ngọc mở to hai mắt nhìn, nhìn chiếc bình nhỏ trong tay Âu Dương Vũ sau đó lại nhìn xuống tay mình, vẻ mặt tỏ ra rất bất ngờ, ngạc nhiên, từ từ đánh giá từng động tác của Âu Dương Vũ, sau một lúc lâu mới phản ứng, vui vẻ nói: “ Hoàng tẩu thật lợi hại, mấy thứ này thật thần kỳ a.”

Âu Dương Vũ cười khẽ lắc đầu: “ Tiểu Ngọc thích là tốt rồi, có điều hứa với Tẩu là không được nói cho người khác biết nha.”

“ Vâng! Đương nhiên rồi, cảm ơn hoàng tẩu!”Dạ Tiểu Ngọc vẻ mặt vui mừng, bất giác kéo lấy tay Âu Dương Vũ, nắm chặt dắt nàng đi về phía trước.

Âu Dương Vũ bật cười, tiểu muội muội này thật thuần khiết đáng yêu nha, có mỗi hai món đồ tầm thường đó thôi cũng đã mua chuộc được lòng nàng a.

Trúc Lục nhìn thấy cảnh này trong lòng bất giác cũng rất là cao hứng, nàng biết vương phi của nàng bị người khác nói xấu ở khắp mọi nơi, sợ rằng không ai thích người, có điều nhìn thấy vương phi lại cùng với người thân bên phía vương gia quan hệ tốt thế này, nàng cũng cảm thấy vui lây.

Đã không còn câu nệ e sợ Âu Dương Vũ nữa, Dạ Tiểu Ngọc từ từ bộc lộ bản tính của mình, cùng Âu Dương Vũ nói đủ mọi chuyện trên đời, cho đến đến một tòa thanh tú lịch sự tao nhã cung điện tiền, Dạ Tiểu Ngọc mới nói: “ Đây chính là Khôn cung, nơi ở của mẫu phi a.”

P/s: Tập kích lúc nửa đêm

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio