Lúc hai người trở lại Ninh vương phủ thì trời cũng đã về khuya. Ngày hôm sau lúc Âu Dương Vũ tỉnh lại cũng đã giữa trưa, Dạ Trọng Hoa đã sớm vào cung. Âu Dương Vũ còn đang định ngủ thêm một chút nữa thì nghe được âm thanh nhỏ nhẹ của Trúc Lục nói: “Vương phi, người nên rời giường đi a.”
Âu Dương Vũ ngáp một cái, chậm rãi ngồi dậy, Trúc Lục đi tới trước giường, vén màn lên cười tủm tỉm: “Vương phi, trước khi vương gia vào cung đã lệnh cho nô tỳ nhất định phải gọi người dậy dùng bữa sáng.”
Âu Dương Vũ nhìn thấy nụ cười ái muội thần thần bí bí của Trúc Lục, không khỏi có chút bất đắc dĩ cười. Trúc Lục lấy một bộ y phục lộng lẫy nhất đưa cho Âu Dương Vũ: “Vương phi, hôm nay người mặc bộ y phục này đi, bộ này là do vương gia đích thân đến Cẩm Tú Lâu yêu cầu may riêng cho vương phi đó nha.”
“Ừ.” Âu Dương Vũ lên tiếng, nàng vô cùng hoài nghi có phải Trúc Lục đã bị Dạ Trọng Hoa mua chuộc rồi không, suốt ngày cứ mở miệng ra là đầu độc nàng,một tiếng cũng Dạ Trọng Hoa hai tiếng cũng Dạ Trọng Hoa, lại còn nói tốt cho hắn nữa.
Âu Dương Vũ để mặc cho Trúc Lục hầu hạ nàng ăn mặc chỉnh tề, sửa sang thật gọn gàng xinh đẹp.
Chiếc váy màu tím dài này cực kì vừa vặn với vóc dáng của nàng, vải dệt mềm mại thoải mái, phụ kiện đính kèm trên y phục trông vô cùng thanh lịch, tinh tế, trên tay áo được thêu vài đóa hoa mai vàng trông thật kiêu sa.
Trúc Lục đứng một bên nhìn đến ngây ngốc, với làn da trắng trẻo mịn màng của vương phi thì có mặc bộ y phục nào cũng xinh đẹp lộng lẫy
Âu Dương Vũ thấy Trúc Lục đứng ngốc lăng ra nhìn mình liền cười ra tiếng: “Sao thế, bị bổn vương phi mê hoặc rồi à?”
Trúc Lục lúc này mới tỉnh táo hồi phục ý thức, nhìn vị vương phi thanh nhã trước mắt đang cười tà mị chọc ghẹo mình, giống như một vị tiên tử nơi bàn đào chốn thần tiên. Trúc Lục liền lên tiếng nói: “Wow, vương phi là mỹ nhân đẹp nhất mà nô tỳ từng thấy đó nha.”
“Này! Lau cái miệng còn dính mật kìa!” Âu Dương Vũ cười lắc lắc đầu, phân phó nói: “Được rồi, nha đầu em đi phân phó cho phòng bếp làm chút đồ ăn đi.”
Trúc Lục đi rồi, Âu Dương Vũ rửa mặt xong, nhìn thấy khuôn mặt mộc của mình trong gương, chưa bôi son phấn trông thật hồn nhiên, thanh nhã, khóe môi bất giác cong lên.
Dạ Trọng Hoa hàng ngày đều phân phó hạ nhân mỗi ngày mỗi món làm cho nàng ăn, mà món ăn hắn yêu cầu đều là những món ăn thượng hạng bổ dưỡng, khiến da dẻ của nàng đều bóng bẩy như nước trong veo, nói chứ không phải nàng muốn khoe khoang, nàng so với trước kia nhan sắc ngày một mặn mà.
Trúc Lục đi không được bao lâu thì ngoài cửa liền có người tiến vào, người này chính là Vương ma ma – phụ trách kho dự trữ trong phủ. Thấy nàng cầm bát canh bước vào, đặt trên bàn, sau đó đi tới trước mặt Âu Dương Vũ, cúi người hành lễ nói: “Vương phi, vương gia phân phó cho lão nô làm cho người canh hạt sen tẩm bổ, có tác dụng duy trì nhan sắc rất hiệu quả.”
Lại là Dạ Trọng Hoa! Ngay cả đã vào cung cũng không thể yên lòng với mình, phân phó nhiều người chăm lo chu đáo cho nàng đến vậy. Âu Dương Vũ nghĩ ngợi một lúc, trong lòng lại không tự chủ được dâng lên một chút ngọt ngào.Nàng đi tới trước bàn, bưng chén canh nóng do Vương ma ma đưa tới. Âu Dương Vũ vừa ngửi một chút, trong đôi mắt không khỏi biến đổi, canh này có gì đó không đúng. Nàng ngẩng đầu lên, hai mắt đã không còn dịu dàng như lúc nãy, nàng giương mắt nhìn thẳng vào Vương ma ma, đáy mắt có chút lạnh: “Vương ma ma, còn nhớ nha đầu lần trước vì vụng trộm ăn huyết yến đã bị xử lý ra sao không?”
Âu Dương Vũ lời nói thì ôn nhu, nhưng ánh mắt thì vô cùng lạnh lẽo. Vương ma ma cảm thấy chột dạ cúi đầu không dám nhìn vào mắt Âu Dương Vũ, sau lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh, ánh mắt âm lãnh kia không khỏi khiến nàng rùng mình một cái, nàng lắp bắp nói: “Vương phi, vương phi, sao đột nhiên lại hỏi lão nô như vậy?”
“Lần trước nha hoàn đó bị hành hình chặt thành từng miếng một, ném cho chó ăn, thật tiếc là ta không được tận mắt chứng kiến.”
Âu Dương Vũ đem bát canh đặt lên bàn, móng tay khẽ rõ theo nhịp trên mặt bàn. Mà Vương ma ma thân thể không ngừng run lên, hai chân run rẩy, cơ hồ mềm nhũn ra. Trước mặt vị vương phi này, nàng cảm thấy có một cỗ áp lực khiến người ta không chịu đựng được phải thuần phục dưới chân nàng
“Nghe nói người hành hình ở đây làm việc rất chuyên nghiệp, rất ngoan độc, khiến cho người bị hành hình sẽ từ từ hưởng thụ cảm giác từng thớ da thịt của mình rời khỏi xương. Động tác nghe bảo cũng rất nhanh lẹ nha, ngay cả máu cũng không trào ra nhiều mấy.”
Âu Dương Vũ âm thanh không nhanh không chậm, tựa như đang kể một câu chuyện thú vị.
Vương ma ma nhất thời hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch. Âm thanh mềm mại đáng yêu của Âu Dương Vũ lại mang theo độ lạnh cực hạn, dường như muốn phá hủy tầng phòng ngự của nàng, nàng hít một hơi thật sâu: “Vương phi, phòng bếp còn có việc cần lão nô, lão nô đi trước.”
“Đứng lại!” Âu Dương Vũ nhìn đến Vương mẹ thân thể một cái giật mình, trên mặt huyết sắc toàn vô, nàng khóe môi nhất câu, sắc mặt vô ba, “Lại đây, bổn vương phi đang muốn cùng ngươi nói chuyện phiếm mà.”
Âu Dương Vũ cảm giác ra đến bên ngoài có cái rất nhỏ tiếng bước chân, này nhân cũng không như Trúc Lục như vậy nhẹ nhàng, nàng đứng lặng ở phụ cận, chắc là cố ý thám thính đâu, hoặc là nói là giám thị. Âu Dương Vũ hướng Vương mẹ vẫy vẫy thủ, ý bảo nàng đi vào trước mặt, của nàng thanh âm ép tới cực thấp: “Vương ma ma, bà vào làm trong phủ này đã được bao nhiêu năm?”
“Dạ được hai năm.”
“Ồ!? Hai năm?” Âu Dương Vũ ồ một tiếng, có chút suy nghĩ. Âu Dương Vũ liền giữ nàng ở lại, hỏi đông hỏi tây nàng nhiều vấn đề trong phủ. Nỗi sợ hãi trong lòng Vương ma ma từ từ biến mất, đột nhiên nhớ đến bát canh kia, lên tiếng: “Vương phi, bát canh kia đã nguội rồi, người không nên ăn .”
“Vậy sao?” Âu Dương Vũ đôi mắt lóe lên, nói, “Vương ma ma có thể nấu được món canh cao lương mỹ vị thế này, bổn vương phi đương nhiên phải ban thưởng cho bà rồi.”
Vương ma ma bày ra bộ mặt không thể tin được nhìn Âu Dương Vũ, đã thấy Âu Dương Vũ đứng dậy, mở rương ngọc ra, lấy ra một chiếc vòng cổ bên trên được đính một viên ngọc phỉ thúy to lớn nói: “Cầm đi.”Vương mẹ cơ hồ không thể tin vào hai mắt mình nữa, vương phi cư nhiên lại có thể hào phòng đến vậy sao, nàng thật sự không dám nhận a, nhưng trong mắt không giấu nổi được sự tham lam, chiếm đoạt, nàng làm ra vẻ mặt sợ hãi: “Lão nô sao có thể nhận từ vương phi một món đồ quý như vậy?”
“Chỉ cần về sau bà làm tốt bổn phận của mình, bổn vương phi sẽ ban cho bà nhiều hơn nữa.” Âu Dương Vũ cười vô cùng ngọt, giống như một con hồ ly giảo hoạt chờ con mồi mắc bẫy.
“Cảm tạ vương phi, đa tạ vương phi!” Vương ma ma quỳ trên mặt đất dập đầu lạy ba cái.
“Đi xuống đi.” Âu Dương Vũ nhìn bóng lưng rời đi của Vương ma ma, trong mắt hiện lên một chút lãnh ý.
Đợi cho đến khi Vương ma ma cầm chiếc vòng cổ ngọc phỉ thúy đó ra khỏi cửa, vừa ra khỏi cửa liền đụng mặt với Lý ma ma phụ trách thu mua trong phủ. Lý ma ma đã đứng ngoài cửa chờ Âu Dương Vũ đã lâu, không hề biết hai người bên trong đã nói những gì. Thật vất vả đứng đợi cả buổi thì thấy Vương ma ma đi ra, nhìn trong tay Vương ma ma có cầm một món đồ trang sức tinh xảo, trong mắt nàng hiện lên một tia đố kị: Bà ta không phải là do hoàng hậu nương nương phái đến sao? Sao lại đi nhận đồ của Ninh vương phi.
Lý ma ma sau khi thấy Vương ma ma đã đi xa, mới phát hiện việc mình đứng trước cửa chờ Âu Dương Vũ cũng không còn cần thiết nữa, liền làm bộ lơ đãng đi ngang qua phòng của Âu Dương Vũ, đã thấy bát canh trước mặt Âu Dương Vũ căn bản là nàng chưa có động qua, nàng lạnh lùng hừ một tiếng: Bà già kia.
Âu Dương Vũ đợi cho đến khi Lý ma ma đi xa, mới gọi đám ám vệ tới: “Theo dõi mọi động tĩnh của Lý ma ma”
Linh cảm của Âu Dương Vũ quả không sai, quả nhiên. Ngay buổi chiều, ám vệ liền bắt được một con bồ câu đưa thư, hắn đem bức mật thư được cột ngay bên móng vuốt con bồ câu lấy xuống: kế hoạch bị thay đổi, Vương ma ma phản chủ.
Âu Dương Vũ đôi mắt khẽ nhíu lại, nàng dùng đầu ngón tay sờ sờ cái mũi của mình, bắt chước nét bút trong mật thư viết lại: kế hoạch tiến triển thuận lợi.
Nàng đem bức mật thư mình vừa viết đưa về vị trí cũ, lại nghĩ cái gì đó, lấy bức mật thư mở ra một lần nữa, trên mặt giấy nàng liền đổ ra một chút nước thuốc gì đó. Sau đó mới thả bồ câu đi.
Nàng bây giờ còn chưa có xác định rõ ai là người đứng đằng sau hãm hại nàng, nhưng rất nhanh thôi kẻ chủ mưu sẽ lộ nguyên hình.
Trăng đã bắt đầu lên cao, Âu Dương Vũ gọi tên thị vệ kia đưa ra mệnh lệnh mới.
Tên ám vệ kia nghe xong, ôm quyền nói một câu “ Vâng“.
Tên ám vệ đó đều do một tay Dạ Trọng Hoa bồi dưỡng nên, nay Dạ Trọng Hoa giao hết cho Âu Dương Vũ. Dạ Trọng Hoa hạ lệnh hết thảy phải nghe theo mọi mệnh lệnh của vương phi. Bọn họ tuy rằng trung thành nghe theo mệnh lệnh của Dạ Trọng Hoa, nhưng trong lòng không phục, vì sao lại giao bọn họ cho một vị vương phi thân là nữ nhân yếu đuối thế này, Nhưng nay mới phát hiện vị vương phi này xử lý mọi chuyện sắp xếp rất hoàn hảo, rất thông minh!
Đêm lạnh như băng, gió nhẹ phơ phất, bầu trời đêm lúc này yên tĩnh, u ám. Vương ma ma ban đêm trở về phòng, đột nhiên cảm thấy khóe mắt có một luồng sáng ập tới, nương theo ánh trăng lạnh như băng, mới phát hiện ra có một thanh trường kiếm đặt chuẩn xác trên cổ nàng. Cầm trong tay thanh trường kiếm đó chính là một tên hắc y nhân, trên mặt được che lại bởi một chiếc khăn màu đen, chỉ để lộ ra đôi mắt quỷ dị.Nàng hoảng sợ, ánh mắt không nhịn được trừng lớn: “Cứu mạng... Cứu mạng!”
Âm thanh còn chưa kịp phát ra, chợt nghe tên nam tử áo đen kia lạnh lùng lên tiếng: “Câm miệng, còn dám kêu lên một tiếng nào, tôi chém đầu của bà ngay lập tức!”
Vương ma ma lập tức ngậm miệng nhỏ giọng than: “Không biết lão nô đã làm chuyện gì đắc tội với đại hiệp, xin đại hiệp tha mạng... tha mạng a...”
Tên nam tử áo đen che mặt kia nở nụ cười hai tiếng, âm trầm nói: “Nếu không biết mình đã làm sai chuyện gì, tôi cũng không kiệm lời hào phóng nói cho bà lý do! Lão già kia, thì ra bà dám phản bội chủ tử.”
Vương ma ma liên tục lên tiếng kêu oan: “Oan uổng quá! Tôi nào có!”
Che mặt nam tử cả giận nói: “Còn nói không có, bà dám thân cận với vương phi, còn ngồi thật lâu nói chuyện vui vẻ, có phải bà đã kể cho vương phi nghe hết tất cả mọi kế hoạch bí mật của chủ tử cho nên vương phi mới ban thưởng cho bà, có đúng hay không?”
“Tôi không có, không có...” Vương ma ma vội vàng phủ nhận, trong đầu chợt lóe lên, đột nhiên nhớ tới ánh mắt đố kỵ của Lý ma ma. Giờ phút này, trong lòng nàng âm thầm kêu không ổn, chuyện mình nhận quà của vương phi không lẽ Lý ma ma đã thấy hết, vì thế nàng ta mới đi tố cáo!
Quả nhiên nàng chợt nghe tên nam tử áo đen đó nói: “Còn muốn chối cãi nữa sao, chủ tử đã biết hết mọi chuyện rồi! Xem bà còn mạnh miệng chối đây đẩy nữa không”
Vương ma ma không còn lời nào chối cãi!
Không được, nàng nếu đã không còn gì để mất nữa thì đành liều một phen giữ cái mạng già này, nàng đột nhiên lớn tiếng hét ầm lên, “Cứu mạng, cứu mạng a...”
“Im miệng!”
“Người đâu, qua bên kia xem!” Loáng thoáng nghe được âm thanh của tiếng thị vệ gần đây, Vương ma ma trong lòng vui vẻ, thừa dịp tên nam tử áo đen kia ngốc lăng đứng phía sau, Vương ma ma đẩy mạnh hắn một phen thoát khỏi mũi kiếm hướng về phía phòng ngủ của Âu Dương Vũ chạy tới.
Dù sao nàng bây giờ cũng đã bị chủ tử ruồng bỏ, không còn tin tưởng nữa, nàng trước mắt chỉ có một con đường chết đang chờ, không thể nghi ngờ! Thay vì ngồi chờ người khác đến lấy mạng mình thì không bằng liều mạng một phen, kể tội của Lý ma ma, đem bà ta ra làm ván đỡ, van xin Âu Dương Vũ, hẳn lúc đó nàng sẽ vẫn còn hỵ vọng sống sót.
Vương ma ma vì thân thể tròn trịa béo múp, bình thường đi bộ vài bước đã thở hồng hộc chịu không nổi, hôm nay gặp phải tình huống ngàn cân treo sợi tóc thế này đôi chân mập mạp như được chắp thêm đôi cánh gắng sức chạy thật nhanh. Tên nam tử sao đen phía sau thấy thế đuổi theo nàng, thanh trường kiếm trong tay lăm lăm hướng về phía cổ nàng, Vương ma ma đột nhiên phát hiện ra phía trước có vài tên thị vệ của phủ đi tới liền kéo lại hổn hển nói: “Cứu, cứu ta!”
“Người nào? Kẻ nào?!” Sau đó một bên là đám thị vệ một bên là tên nam tử áo đen, hai bên giằng co dây dưa với nhau một lúc, cuối cùng để lại câu Ta sẽ không tha cho cái mạng chó của bà” sau đó chạy biến trong không trung.Vương ma ma sau khi thấy tên áo đen kia cuối cùng cũng bỏ đi liền thở phào nhẹ nhõm. Vừa mới đứng ngay ngưỡng cửa của Âm Phủ xong, cảm thấy phía sau lưng mồ hôi đã tuôn ra ướt đẫm cả áo. Bà giữ chặt tay tên thị vệ lên tiếng nói: “Tôi, tôi muốn gặp vương phi!”
“Không biết Vương ma ma tìm bổn vương phi có chuyện gì?” Âu Dương Vũ vốn định đi ngủ, nhưng nàng thật không ngờ vở kịch mà nàng dựng lên, kêu người đến diễn, cố ý phái tên sát thủ tới giết Vương ma ma, thế mà nhanh như vậy đã khiến cho con cá cắn câu.
Âu Dương Vũ khoác áo choàng bước lại gần, hắc hơi một cái, “Đã trễ thế này rồi còn có chuyện gì?.”
“Lão nô đáng chết, trễ như vậy còn quấy rầy làm phiền vương phi nghỉ ngơi.” Vương ma ma nói xong, nghẹn ngào đưa đôi mắt nhờ vả, cầu xin như chết đuối với được cọc, nàng chạy lên ôm lấy đùi Âu Dương Vũ van xin “Cầu xin vương phi cứu mạng lão nô! Cầu vương phi cứu lão nô.”
“Bà không kể rõ ngọn ngành mọi chuyện, bổn vương phi biết phải cứu bà thế nào?” Âu Dương Vũ mặt mày nhăn lại, ý cười trên môi nhợt nhạt, lại tựa hồ như đang đùa giỡn, bỡn cợt người trước mắt.
“Chính là hoàng hậu nương nương, tất cả đều là do hoàng hậu nương nương! Là bà ta ra lệnh cho lão nô bỏ thuốc vào trong thức ăn của vương phi, bà ta muốn vương phi không thể nào mang thai ạ.” Vương ma ma lúc này chỉ màng đến tính mạng của mình, bất chấp mọi thủ đoạn, nếu như đã mang tội danh là phản chủ, vậy thì việc gì không mạo hiểm nói ra hết toàn bộ sự thật, có khi lại được vương phi tín nhiệm, mà cái mạng già này cũng được bảo toàn.
“Ồ? Là thật sao?”
“Nô tỳ không dám giấu gì vương phi, hoàng hậu nương nương rất hận vương phi, cho nên đã yêu cầu lão nô bỏ một ít Nghệ Tây vào trong canh của vương phi khiến cho vương phi cả đời không bao giờ hoài thai.”
“To gan!” Dạ Trọng Hoa lúc này từ trong cung trở về, nghe được việc này, Ánh trăng di chuyển trên gương mặt của Dạ Trọng Hoa, khắc sâu những đường nét góc cạnh của hắn. Ánh mắt hắn nhấp nháy đôi chút. Có một tia sáng u tối chuyển động, dần dần nó tụ lại thành một ánh mắt nghiêm nghị, hai tay của hắn gân xanh nổi lên, một cước nặng nề đá vào người Vương ma ma, Vương ma ma vì một cú đá ngoạn độc của hắn lập tức bay ra xa, đồng thời miệng phun ra một ngụm máu. Dạ Trọng Hoa mặt mày đen lại lãnh khốc giống như Tu La đến từ địa ngục, khuôn mặt anh tuấn mang theo sát khí nồng đậm.
Vương ma ma nhìn thấy khuôn mặt âm lệ, lạnh lẽo của Dạ Trọng Hoa liền sợ tới mức không dám thở mạnh, nàng ôm ngực, đi đến tiếp tục ôm lấy chân của Âu Dương Vũ khóc than: “Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ mong vương phi hãy rộng lòng tha lỗi cho nô tỳ.”
“Vậy sao? Tha lỗi như thế nào?” Âu Dương Vũ híp mắt lại, nàng muốn biết Vương ma ma này thật sự có thành ý hay không.
Vương ma ma thấy Âu Dương Vũ trên mặt không có chút tức giận, lá gan cũng lớn hơn một chút, lớn tiếng nói: “Lý ma ma cũng là tay sai do hoàng hậu ngầm ngấm phái đến. Chính là bà ta, bà ta lúc nào cũng giám sát mọi nhất cử nhất động của vương phi!”
“Gọi bà ta lên đây!” Âm thanh lạnh lẽo không một chút ấm của Dạ Trọng Hoa vang lên, mày hắn nhíu chặt lại.
Lý ma ma bị vài tên thị vệ áp giải đến,trừng mắt nhìn Vương ma ma, Vương ma ma nhìn nàng một cái, lạnh lùng hừ một tiếng, giống như muốn nói, ngươi dám đâm ta sau lưng thì cũng đừng mong thoát tội, có chết ta cũng phải kéo ngươi xuống nước!
Lý ma ma quỳ trên mặt đất sợ hãi lên tiếng: “Không biết vương phi, vương gia đêm khuya thế này cho gọi lão nô, có việc gì cần phân phó?”
“Quả nhiên chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Dạ Trọng Hoa ngồi một bên, thản nhiên tự mình rót trà, hắn chậm rãi uống một ngụm, đôi mắt lãnh khốc khiến người ta phải sinh ra cảm giác sợ hãi, hắn mỗi cái giơ tay mỗi cái nhấc chân đều toát ra một dáng vẻ khí phách vương giả, khiến cho người khác phải nể mặt mà quy hàng.
Đôi môi mỏng của Dạ Trọng Hoa hé mở thản nhiên lên tiếng: “Người đâu, lôi bà ta đi, dùng hành hình!”
Lý ma ma ban đầu còn hét lên kêu oan uổng cái gì, sau khi nghe mệnh lệnh của Dạ Trọng Hoa lập tức biến sắc cầu xin tha thứ, âm thanh của bà ta dần dần yếu đi, cuối cùng không còn bất kỳ một âm thanh nào vang lên. Vương ma ma quỳ ở đó, nghe thấy âm thanh hành hình bên ngoài, cả người mất hồn phát run lên, rất nhanh sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Âu Dương Vũ khóe miệng khẽ kéo ra một tia cười lạnh, hoàng hậu nương nương, Ta thực sự mong chờ nhìn xem chuyện hay gì tiếp theo sẽ xảy ra với bà đây. Ta thực sự muốn biết vẻ mặt của Bà sau khi biết kế hoạch của mình hoàn toàn bị thất bại
Đợi đến khi Âu Dương Vũ cùng Dạ Trọng Hoa quay về phòng nghỉ ngơi, Âu Dương Vũ lúc này vẫn thấy khuôn mặt của Dạ Trọng Hoa vẫn lãnh đạm, tối tăm như cũ liền thắc mắc hỏi: “Làm sao vậy?”
“Nàng uống rồi?”
Âu Dương Vũ thổi phù một tiếng bật cười: “Bổn vương phi là ai mà dám cùng ta chơi đùa độc dược? Còn non lắm!”
Vẻ mặt lãnh khốc có chút lo lắng của Dạ Trọng Hoa ngay lập tức biến mất, hắn mạnh mẽ ôm chặt Âu Dương Vũ vào trong ngực mình: “Vậy thì tốt, nếu không ta không đảm bảo cả dòng họ của Vương ma ma kia còn sống qua ngày mai đâu!”
“Này, anh ôm tôi chặt quá, tôi thở không nổi rồi này!”
P/s: Chị em cùng Ta chờ ngày nữa có chương mới nha...