Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

chương 96: "mỹ nhân kế"

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau, Âu Dương Vũ nhớ tới Dạ Tiểu Đàn vẫn đang dưỡng thương trong cung liền nhân lúc rảnh rỗi đến thăm nàng.

Dạ Tiểu Đàn lúc này cũng đã ăn được chút đồ ăn lỏng dễ nuốt, lúc này sắc mặt nhìn so với hôm trước đã hồng hào lên hẳn, chắc dọa gần đây nghỉ ngơi rất tốt. Dạ Tiểu Đàn vừa thấy Âu Dương Vũ đến, liền ôn nhu nở nụ cười nhợt nhạt: “Nhị tẩu, muội không ngờ hôm nay tỷ lại đến đây thăm muội nha.”

“Muội với ta cùng tuổi với nhau, cứ gọi Vũ nhi là được rồi.” Âu Dương Vũ thấy Dạ Tiểu Đàn cúi đầu đồng ý, nhân tiện nói: “Lại đây, nằm xuống để ta xem bệnh nào.”

Dạ Tiểu Đàn nghe lời nằm xuống, Âu Dương Vũ cẩn thận xem xét miệng vết thương ngày trước, đã dần dần khôi phục lên nhiều, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ vết sẹo màu hồng nhạt ghê sợ ở bên dưới bụng, nữ nhân chú trọng nhất chính là vẻ bên ngoài, mà Tiểu Đàn lại có một vết sẹo dài ngoằn.

Âu Dương Vũ từ trong lòng lấy ra một chiếc bình nhỏ đưa cho Dạ Tiểu Đàn, nói: “Cái gì cũng có giá của nó, vì muốn khỏi bệnh mà phải mang theo vết sẹo xấu xí này bên người. Có điều không phải là không có cách loại bỏ vết sẹo này, chiếc bình thuốc mỡ này cứ mỗi đêm trước khi ngủ hãy bôi lên một chút, cứ bôi đều đặn như vậy chưa đến một tháng vết sẹo sẽ nhạt dần rồi từ từ biến mất.”

[ Cho bà này đi quảng cáo sản phẩm ngành dược là y bài luôn...]

Dạ Tiểu Đàn đưa tay tiếp nhận, mở lọ thuốc mỡ ra nhìn vào bên trong thấy thuốc bôi ở dạng cao màu xanh nhạt, hương thơm nhẹ dịu tản ra thật dễ chịu. Dạ Tiểu Đàn ngắm nghía lọ thuốc một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Vũ nhi là người cực kỳ chu đáo nha, kỳ thật có thể cứu được cái mạng này của muội là đã rất may mắn rồi, Tiểu Đàn hôm nay còn có thể bình yên ngồi đây đều là nhờ công lao của Vũ nhi.”

Dạ Tiểu Đàn nắm lấy hai tay Âu Dương Vũ cười yếu ớt, ánh mắt khẩn thiết: “Vũ nhi trị khỏi căn bệnh nan y này cho Tiểu Đàn, Tiểu Đàn cùng với phò mã có quỳ xuống cảm tạ Vũ nhi cũng không đủ trả ơn mối ân tình này. Mấy ngày gần đây, nghe lời của Vũ nhi, Tiểu Đàn cũng đã phấn chấn lên, cảm thấy vô cùng hạnh phúc vui vẻ. Để trong lòng Tiểu Đàn không cảm thấy áy náy thì từ nay về sau Vũ nhi nếu có gì khó khăn cần giúp đỡ, Tiểu Đàn này cho dù có vào biển lửa hay leo núi cao cũng không chối từ!”

“Tiểu Đàn đừng quá khách khí, Tiểu Đàn cũng đã từng giúp ta mà. Ngày ấy Tiểu Đàn cố ý để cho ta biết được âm mưu quỷ kế của Dạ Nhiêu, ta lúc đó đã xác định hai chúng ta sẽ trở thành bằng hữu tốt. Tiểu Đàn bây giờ phải nghỉ ngơi cho thật tốt, mấy ngày này ta sẽ thông báo cho phòng bếp làm chút canh bổ dưỡng để Tiểu Đàn dưỡng bệnh, sau đó sẽ cùng với phò mã mà mình yêu thương sinh ra một hài tử béo tốt a.”

Dạ Tiểu Đàn cúi đầu cười ngượng, tay không tự chủ được xoa lấy bụng mình, trên mặt lộ ra ý cười ôn nhu. Âu Dương Vũ đã giúp nàng giải quyết tâm bệnh nhiều năm qua, sẽ rất nhanh thôi nàng cũng sẽ như bao người vợ khác, sẽ có con, đứa con thuộc về nàng với phà mã nàng!

Âu Dương Vũ thăm Dạ Tiểu Đàn xong, sau đó ghé qua Khôn cung thỉnh an Hiền phi nương nương. Và cuối cùng là ghé đến tẩm cung của hoàng hậu”Nương nương.” Tử Uyển tiến vào nói: “Ninh vương phi đến thỉnh an người.”

“Cút!” Hoàng hậu bất chấp hình tượng hung hăng vung tay vung chân chỉ ra phía bên ngoài quát lớn, thậm chí còn dùng đến miếng ngọc tượng trên bàn ném đi, không may đúng lúc Tử Uyển đứng đó, miếng ngọc tượng đó lập tức đáp ngay trúng đầu nàng máu tươi lập tức trào ra.

Tử Uyển không rõ sự tình trước mắt, không dám lo lắng vết thương trên đầu của mình đang chảy máu, vẻ mặt sợ hãi quỳ xuống thất thanh: “Hoàng hậu nương nương!”

“Giả mèo khóc chuột à! Cút, bảo tiện nhân đó chút đi cho ta!” Hoàng hậu lớn tiếng quát, Âu Dương Vũ, lại là con tiện nhân này “Bảo nó cút đi cho ta!”

“Vâng!” Tử Uyển không biết hoàng hậu đang yên đang lành bỗng nhiên nổi giận, cũng không dám hỏi nhiều, đi ra ngoài cung kính hành lễ với Âu Dương Vũ nói rằng hoàng hậu nương nương đang tức giận, không để ra ngoài để tránh thương hàn. Âu Dương Vũ lên tiếng, cao giọng nói, “Vậy gửi lời hỏi thăm của bổn vương phi đến hoàng hậu nương nương bảo người nhớ giữ gìn sức khỏe nhiều hơn, bổn vương phi ta đi trước.”

Lúc này, hoàng hậu mặc áo lót ngồi dính trên giường, hai tay của nàng nắm chặt lại cúi đầu ôm đầu gối, chịu đựng cảm giác ngứa ngáy khắp toàn thân.

Da đầu rất ngứa! Rất ngứa!

Chịu không nổi!

Trong viện một mảng yên tĩnh, một vị nữ tử ngồi trên ghế ngoài hoa viên, so với cảnh sắc tươi sáng chói loại nơi đây thì trên gương mặt của vị nữ tử này dường như ảm đạm, héo hon. Thượng Quan Ninh Vận đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân có người tiến vào, ngẩng đầu lên liền thấy Âu Dương Vũ đang đứng ở trước cửa đánh giá mình.

Nhiều ngày trôi qua, nàng rất muốn đi tìm Âu Dương Vũ, chỉ là tìm hoài nhưng vẫn không thấy Âu Dương Vũ. Lúc này gặp được Âu Dương Vũ, liền lập tức đứng dậy, còn chưa kịp mở miệng, liền bị Âu Dương Vũ ngăn lại. Âu Dương Vũ từ từ đi lên, cánh tay thon dài vươn ra ngắt một cánh hoa đào lơ đãng hỏi: “Ngươi biết ta là ai?”

Thượng Quan Ninh Vận nhìn Âu Dương Vũ sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Ta tin ngươi.”

Âu Dương Vũ không khỏi mím môi cười, nói: “Ta là Âu Dương Vũ.”

Thượng Quan Ninh Vận ngay cả đã chuẩn bị tinh thần thật tốt nhưng khi nghe đến ba chữ này vẫn không khỏi giật mình. Nhắc tới cái tên Âu Dương Vũ, cả đất Tây Lăng này không ai không biết, lúc trước nghe người bàn ra tiếng vào bảo nàng là hồng nhan họa thủy, nhưng về sau lại đồn thổi rằng nàng là một mỹ nhân tài tình tuyệt diễm.

Thượng Quan Ninh Vận còn nghe được tin đồn rằng Lý gia có hiềm khích với nàng. Nếu thật sự là như vậy, thì mọi chuyện có vẻ đang dần chệch hướng! Nghĩ vậy liền lập tức quỳ xuống, nói: “Ninh Vận cầu xin vương phi nương nương tương trợ.” Âu Dương Vũ nhìn xuống vị nữ tử ngoan cường kia thản nhiên nói: “Ta đương nhiên là có cách, có điều còn phải xem quyết định của ngươi có đồng ý hay không!?”

“Chỉ cần có thể báo thù, chuyện gì Ninh Vận cũng đồng ý!”

“Tham gia tuyển tú nữ!” Âu Dương Vũ nói xong câu đó liền rời đi, nếu như muốn báo thù, nhất định phải cho Thương Quan Ninh Vận một thân phận thật hoàn hảo không vết tích. Lúc nãy nàng có đến cung Hiền phi, nghe được chuyện này. Đó là một cơ hội mà trước mắt nàng mới nghĩ ra, không còn biện pháp nào khác. Quả thực nàng cũng không đành lòng đem một cô nương cá tính như vậy vào chốn hoàng cung – một nơi âm hiểm mưu mô, phức tạp để hứng chịu: “Nếu như không muốn, coi như ta chưa nói gì.”Thượng Quan Ninh Vận nhìn bóng dáng của Âu Dương Vũ, nàng biết, việc báo thù của nàng cũng đã có hi vọng rồi. Hai bàn tay bất giác nắm chặt, ngẩng mặt lên trời, nơi khóe mắt đã ửng đỏ lên tiếng nỉ non: “Cha, mẹ, Ninh Vận nhất định sẽ thay hai người báo thù!”

Nước mắt lặng lẽ chầm chậm rơi từ hốc mắt Thượng Quan Ninh Vận, chỉ một mình nàng cô độc sống sót sau lần đó, vì báo thù. Vì báo thù nàng mới có động lực ý chí để sống đến bây giờ, vì báo thù nàng thậm chí cũng đã vào kỹ viện làm xiếc trong đó, trải qua nhiều đắng cay ngũ vị đời thời trên nhân gian, bao nhiêu bi ai khóc cũng đã đủ, giờ đây chút chuyện này sao lại có thể yếu đuối mà bỏ cuộc, nàng tuyệt đối không cho phép mình chùng bước, vụt mất cơ hội này.

Thượng Quan Ninh Vận lập tức không do dự liền cho Âu Dương Vũ một câu trả lời dứt khoát: “Nếu có thể thay cha mẹ báo được mối thù này, Ninh Vận ta có thể làm bất cứ việc gì, cho dù có bảo Ninh Vận đi làm tú nữ tuyển vào cung hay làm nô tỳ đi chăng nữa Ninh Vận đều đồng ý, có điều thân phận hiện giờ của Ninh Vận...”

“Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ có cách giải quyết.” Âu Dương Vũ lấy ra một chiếc hộp mỹ phẩm tinh tế, trao cho nàng rồi hướng dẫn cách sử dụng: “Chỉ cần ba ngày, làn da của ngươi sẽ trở nên mềm mại, trắng nõn. Trong khoảng thời gian này, ngươi chỉ cần quan tâm đến dung nhan và sức khỏe của bản thân, học cách giữ bình tĩnh. Đó là tất cả những gì ngươi nên làm.”

Thượng Quan chưa bao giờ thấy qua một thứ như vậy, tò mò một lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần, vẫn có chút lo lắng nhìn thoáng qua Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ bình tĩnh nhìn nàng an ủi: “Ngươi yên tâm chờ tin tốt lành của ta.”

Khi Âu Dương Vũ trở về, liền nhìn thấy Dạ Trọng Hoa một thân y phục đen xanh đưa lưng về phía nàng ngồi bên cạnh bàn đá trong hoa viên, gió mềm khẽ phất phơ, mái tóc đen nhánh khẽ tung bay trong gió trông thật tiêu sái cùng với dáng ngồi mạnh mẽ mà anh tuấn. Âu Dương Vũ đã lâu cũng chưa thấy khi nào hắn về phủ sớm như hôm nay, liền bước nhanh đi qua, ngồi đối diện với hắn.

Dạ Trọng Hoa tao nhã đưa một ly trà cho Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ cũng không ngỏ ý từ chối nhấp một ngụm, đây quả là trà thượng đẳng, trà ngon a, mùi thơm ngát tỏa ra bốn phía, hòa vào đất trời.

Âu Dương Vũ nhoài người về phía hắn một chút thấp giọng nói: “Ta muốn để cho Thượng Quan Ninh Vận tiến cung, trở thành phi tử của hoàng thượng.”

Dạ Trọng Hoa mặc dù vẫn bình tĩnh thản nhiên nhưng mày cũng có chút nhíu lại: “Vớ vẩn!”

“Nàng là con gái của Hữu tướng, nhưng cũng lại là nữ tử xuất thân từ thanh lâu... Ngươi có thể giúp ta cho nàng một cái thân phận giả được không? Trọng Hoa, ta biết ngươi chuyện khó gì qua tay ngươi cũng dễ như trở bàn tay a.”

Dạ Trọng Hoa vẫn không thay đổi sắc mặt, mày càng nhíu chặt hơn, thấy sự chân thành trong đôi mắt của Âu Dương Vũ, thản nhiên không thèm để nàng vào mắt. Âu Dương Vũ thấy sắc mặt nghiêm nghị của Dạ Trọng Hoa,không nhượng bộ cũng không được, đành dùng chiêu mỹ nhân kế. Nàng khẽ vươn tay kéo lấy ống tay hắn, âm thanh nhẹ nhàng mà nhu thuận: “Trọng Hoa, ngươi chẳng lẽ lại nỡ không giúp ta sao?”Khi xưa, Âu Dương Vũ cũng không có ỷ lại nhờ vả hắn, thế nhưng bây giờ nàng có việc khó khăn muốn nhờ hắn vì chỉ có mỗi hắn mới giúp được nàng, cho nên sắc mặt trở nên nhu thuận, ngoan ngoãn, âm thanh mềm ngọt ngấy ngấy,đã thế lại còn kéo thêm một chút mùi vị nũng nịu, loại cảm giác này khiến cho Dạ Trọng Hoa cảm thấy mới lạ,rất muốn hưởng thụ.

Âu Dương Vũ thấy ly trà của hắn trống không, liền nhanh tay lẹ mắt cầm lấy bình trà rót đầy ly, hai tay kính cẩn dâng lên đến tận môi hắn, trên mặt ý cười ngày một đậm: “Mời vương gia uống trà.”

Dạ Trọng Hoa ừ một tiếng, Âu Dương Vũ bắt tay lý cái chén đặt ở thạch trên bàn, giữ chặt hắn ống tay áo càng không ngừng loạng choạng: “Giúp đi mà, giúp ta đi mà.”

Dạ Trọng Hoa nhìn bộ dạng nũng nịu như một đứa non nít của Âu Dương Vũ, trong lòng không khỏi cười thầm, thật không ngờ mình lại nhanh chóng chào thua trước bộ dáng đáng yêu này của nàng, liền lên tiếng: “Nàng giúp cô ta, nàng có được lợi gì không?”

Âu Dương Vũ trả lời: “Ngươi biết rõ rồi mà còn hỏi a! Hoàng hậu nương nương vẫn luôn tìm mọi cách để hãm hại ta, ta phải giúp nàng ấy để tạo thêm phiền phức cho bà ta, bà ta lúc ấy sẽ không còn rảnh tay rảnh chân mà phí sức lực tính kế với ta nữa.”

“Ta cần cân nhắc.” Dạ Trọng Hoa mặt mày gian xảo lóe lên khuynh thành, khuôn mặt anh tuấn lộ ra một chút ý cười tà mị, Âu Dương Vũ bị ánh mắt trêu chọc của hắn nhìn chằm chằm có chút sợ hãi.

Màn đêm buông xuống, Âu Dương Vũ đang tựa vào đầu giường đọc sách, bỗng nhiên trước mặt liền xuất hiện một cái bóng đen, nàng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Dạ Trọng Hoa với mái tóc dài buông thỏng xuống đứng thẳng trước giường nàng, hắn có vẻ như vừa mới tắm xong, trên người tỏa ra hương hoa quỳnh thơm mát nhẹ dịu, chỉ khoác một chiếc áo choàng ngoài rộng vai, để lộ làn da màu đồng trơn bóng nơi trước ngực, một vài giọt nước nghịch ngợm từ cổ hắn khẽ rơi xuống, lướt qua xương quai xanh khêu gợi của hắn. Âu Dương Vũ trong lòng oán thầm, hắn quả là trời ban là đồ yêu nghiệt mà! Cái này không phải là đang công khai dụ hoặc nàng sao?

Nàng liếc mắt một cái, rất nhanh lại cuối xuống tiếp tục đọc sách.

Dạ Trọng Hoa đứng lặng lẽ quan sát từng động tác nhỏ của nàng, ô mâu trong trẻo hữu thần, ôn nhuận đôi môi mang theo ý cười, hắn ngồi xuống bên giường, lơ đãng nói: “Sao thế? Lúc nãy ai đó nũng nịu cần ta hỗ trợ, bây giờ lại không thèm liếc luôn sao?”

Âu Dương Vũ thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên lớn mật nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Dạ Trọng Hoa, khuôn mặt tuấn tú với dáng vẻ tiêu sái, Aiii, với khuôn mặt yêu nghiệt của hắn nhìn lâu một chút nữa nàng chắc chắn sẽ bị hắn dẫn dắt, mê hoặc.

Dạ Trọng Hoa dùng ánh mắt trêu chọc nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong trẻo của Âu Dương Vũ, lời nói như dẫn dắt nàng, dụ hoặc nàng từng bước lọt vào bẫy của hắn: “Ta nghĩ, giúp nàng cũng không phải là không thể, nhưng phải có thành ý mới được.”

Đáng giận! Âu Dương Vũ nhìn ánh mắt dường như không có ý tốt của hắn liền cắn chặt răng, ném quyển sách trong tay, vươn tay vòng qua cổ hắn, ôm chặt nhanh chóng đưa môi mình chạm nhẹ vào môi hắn, giống như chuồn chuồn đạp nước. Làm xong nàng có chút ngượng ngùng nhìn bộ dạng ngây ngốc của Dạ Trọng Hoa, lại càng thêm xấu hổ, nhẹ nhàng ho khụ một tiếng.

“Chỉ như vậy?” Dạ Trọng Hoa vươn thon dài ngón tay, nắm nhẹ cằm Âu Dương Vũ khiến nàng không thể nào né tránh mà nhìn thẳng vào ánh mắt tà mị của hắn: “Có phải làm lấy lệ hay không?”

Âu Dương Vũ chụp lấy tay hắn, hừ một tiếng: “Ninh vương điện hạ, như thế còn chưa đủ sao a? Nói cho ngài biết, ngài đừng hy vọng bổn vương phi sẽ lấy thân ra báo đáp nha!”

Dạ Trọng Hoa nhìn nữ nhân trước mắt, ánh nến bên trong lập lòe, bàn tay thon dài của hắn mờ ám khẽ vuốt ve lên khuôn mặt Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ lập tức đề phòng, mở mắt trừng lớn, rõ ràng là nàng nhờ vả hắn. Sao bây giờ tình hình lại trở nên ngược lại với ý định ban đầu, thành hắn đang ép buộc, bức bách nàng. Dạ Trọng Hoa nhìn bộ dạng phồng mang trợn mắt của nàng không khỏi buồn cười, một tay giữ chặt lấy nàng ôm vào lòng, khẽ cúi đầu âm thanh dẫn theo vài phần ám muội trầm thấp: “Có đủ hay không, là do bổn vương định đoạt.”

Dạ Trọng Hoa sau khi lên tiếng cảnh cáo xong, không để cho nàng chút thời gian phản ứng, đôi môi mỏng trực tiếp dán lên cánh môi đỏ mọng mê người của nàng, cuồng dã cắn mút, giống như dã thú say mồi, Âu Dương Vũ vừa phản ứng lại, liều mạng chống đỡ lồng ngực của hắn,,muốn phản kháng thoát khỏi hắn. Nhưng điều đó chỉ khiến cho Dạ Trọng Hoa thừa cơ, lửa nóng từ lưỡi tiến vào, trực tiếp công chiếm hương vị ngọt ngào trong khoang miệng, bá đạo mười phần trêu chọc đầu lưỡi, tham lam cắn nuốt hương thơm thuộc về riêng nàng, căn bản không để cho nàng phản kháng. Âu Dương Vũ ý thức dần dần mơ hồ, nàng muốn trốn chạy khỏi hắn, muốn né tránh hắn,nhưng lại cảm thấy lửa nóng ở thân người hắn càng áp sát vào nàng, hắn đem nàng áp vào sau nhuyễn tháp, ái muội hôn. Hai tay Âu Dương Vũ ở trước ngực hắn, muốn đẩy hắn ra nhưng hắn một chút cũng không nhúc nhích.

Âu Dương Vũ khuôn mặt đều đã nhiễm một tầng đỏ ửng lên, hô hấp của nàng cũng bị hơi thở của tên nam nhân mạnh mẽ này lấp đầy!

Đột nhiên, bàn tay thon dài của hắn bắt đầu di chuyển thăm dò, dừng ngay ở trước ngực nàng, Âu Dương Vũ lập tức giật mình đè lấy cánh tay không an phận của hắn lại: “Không, ngươi không được động!”

Dạ Trọng Hoa đôi mắt hiện lên một tia ảo não, nhưng sau đó lại vui cười nhìn nàng trêu đùa: “Vương phi ấn tay ta như vậy là hy vọng ta động hay không động?”

Vô sỉ, vô lại! Âu Dương Vũ ảo não cắn môi, đỉnh đầu dường như vì hành động bá đạo vô lại của hắn mà bốc khói, nàng đẩy hắn ra, vội vàng sửa sang lại quần áo của mình, sau đó chui tọt vào bên trong.

Dạ Trọng Hoa nhìn bộ dáng kiều nhỏ của nàng, ý cười trong mắt càng đậm, vươn tay đem nàng ôm chầm vào trong ngực, thấp giọng lên tiếng: “Ngủ đi.” Tiểu Ngũ nhi của hắn thật sự là rất đáng yêu.

Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy cách một lớp áo ngủ mỏng manh, nàng có thể nghe rõ được nhịp tim đập trầm ổn của hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio