Long Phong quay đầu lại, khởi động bả vai một chút.
Lý công tử ở phía đối diện đã dẫn theo hơn ba mươi người chạy nhanh về phía bọn hắn. Người chạy trước tiên chính là Lý công tử, trông dáng vẻ còn rất hung ác như muốn ăn thịt người ta.
- Trương…Trương Dương, Long đại ca có thể ứng phó được không?
Thi Nhan lúc này không kìm nổi hỏi một câu, cô biết Long Phong vẫn đi theo Trương Dương, cũng mơ hồ biết thân phận của Long Phong. Nhưng đằng kia có quá nhiều người khiến cô thấy không yên tâm.
Không chỉ có cô mà bọn Vương Lộ, Cao Phi cũng thế.
Lúc này thì Vương Lộ đã nói không ra lời, chỉ nắm thật chặt áo của Trương Dương. Nhìn thấy cả mấy chục người sừng sừng sổ sổ chạy hướng về phía phe mình, chắc đây cũng là lần đầu tiên các cô chứng kiến.
- Yên tâm, anh ấy tuyệt đối không sao đâu.
Trương Dương cười ha hả nói. Chỉ có hơn ba mươi người, lại không mang vũ khí gì thì sẽ không làm khó được Long Phong, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Thực lực của Long Phong lúc này đã tiến bộ nhiều, không hề thua kém Trương Dương trước đây. Lúc trước Trương Dương đối phó với mười mấy người cầm vũ khí còn không hề hấn gì thì càng không cần phải lo lắng cho Long Phong bây giờ.
Long Phong đối mặt chỉ là một đám người bình thường tay không tấc sắt.
Nhìn đám người đối diện gào thét phấn khích xông lên, Long Phong có vẻ bất đắc dĩ, thích thì đành chiều vậy thôi.
Đối diện có rất nhiều người nhưng đều là người bình thường, đối phó những người này, Long Phong chỉ dùng một tay là được, nhưng dù thế nào thì cũng có cảm giác thắng không được oanh liệt cho lắm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Nếu là bình thường thì anh ta căn bản không thèm chấp những người này.
Nhưng hôm nay Trương Dương đã lên tiếng thì anh ta cũng đành phải ra tay. Ai bảo bây giờ anh ta là vệ sĩ của Trương Dương, việc này anh ta không xử lý thì còn có thể giao cho ai.
- Một lũ có mắt mà không có tròng!
Long Phong đột nhiên phát ra ánh nhìn lạnh lùng mắng. Anh ta biết Lý công tử gọi điện thoại lúc trước, anh ta còn nghe rất rõ ràng là khác. Chỉ là anh ta không ngờ anh ta lại là người phải đích thân ra tay.
Cứ như vậy, anh ta càng thêm buồn bực và xuống tay nhanh hơn.
Long Phong trực tiếp đi thẳng đến, người đầu tiên vừa tiếp xúc với anh ta lập tức bay ra ngoài. Động tác của Long Phong nhanh vô cùng, người khác căn bản không nhìn thấy rõ, khi chưa kịp phản ứng thì đã thấy người bị bay ra ngoài.
Mỗi người bị bay ra ngoài kia đều kêu rên thảm thiết. Trương Dương chú ý một chút, những người này tuy rằng bị thương ngoài da một chút nhưng không bị tổn hại gì đến gân cốt, cũng không có trở ngại gì lớn.
Điều này nói rõ Long Phong xuống tay vẫn còn có chút đúng mực, ít nhất không khiến bọn chúng quá đau đớn.
Từ khi Long Phong đi qua và bắt đầu giao đấu với những người này, bọn Cao Phi liền mồm há hốc, trong đó có cả Ân Dũng, miệng của mấy người còn chưa khép lại được vì kinh ngạc.
Long Phong giống như đang cắt lúa mạch, chỉ cần anh ta chạm vào đâu và người đó liền bị anh ta ném ra.
Anh ta đi đến đâu là ở đó có người bị bay ra ngoài. Hơn ba mươi người như cả đám quạ đen, căn bản không chịu được đòn của Long Phong. Không đến hai phút, anh ta đã đánh ngã quá nửa bọn người kia.
Sức chiến đấu của Long Phong không chỉ là đối phương kinh sợ mà còn làm cho những người đứng bên cạnh Trương Dương được một phen mở rộng tầm mắt.
- Thì ra… thì ra Long đại ca lợi hại như vậy!
Cao Phi lắp bắp nói, lúc này Long Phong đã giải quyết xong hơn hai mươi tên, lao đến gần mười gã còn sót lại. Những kẻ này cố hết sức tránh né Long Phong.
- Long đại ca có phải lính đặc chủng không?
Vương Lộ lặng người ra hỏi. Biểu hiện hôm nay của Long Phong thật sự đã làm chấn động bọn họ, không ai ngờ một anh chàng im như thóc chỉ lẽo đẽo đi sau Trương Dương lại lợi hại đến như thế.
Điều mà Vương Lộ nghĩ đến lúc này, anh ta chỉ có thể là lính đặc nhiệm thôi.
- Tôi thấy lính đặc nhiệm cũng không giỏi được như anh ấy.
Ân Dũng cũng nói thêm. Lúc này bọn họ đều hiểu tại sao Trương Dương lại không lo lắng gì dù chỉ là một chút xíu rồi.
Có cao thủ như Long Phong ở đây, quả thật không có gì phải lo lắng.
Tiếc là bọn họ còn không biết rằng người bạn học đang nhăn nhở đứng bên cạnh mới là cao thủ lợi hại nhất.
- Để tôi nói, Long đại ca chính là một võ lâm cao thủ!
Vương Lộ lại nói một câu, lúc này phía trước đã không còn mấy người có thể đứng vững nữa. Long Phong cũng đứng ở nơi đó, không tiếp tục truy kích nữa.
Ngoài Hàn Mẫn ra thì đa phần bọn người kia đã bị Long Phong lẳng ra ngoài cả lũ, bao gồm cả gã Lý công tử kia. Những kẻ kia tinh mắt nhìn thấy có cơ hội liền chạy đi rất xa, Long Phong cũng lười đuổi theo bọn họ.
Đối phó với những người thường này, Long Phong không có hứng thú.
Với thực lực của anh ta bây giờ cho dù có đánh chết những người này, cũng không mất bao nhiêu thời gian.
- Anh… anh đừng đến đây!
Nhìn thấy Long Phong đang nhìn mình, Hàn Mẫn nơm nớp lo sợ nói, giọng nói còn vô cùng hoảng sợ.
Bọn họ tổng cộng hơn ba mươi nhân, thế nào cũng không ngờ được lại có kết cục này. Đối phương chỉ có một người mà đã giải quyết xong tất cả bọn họ chỉ trong vài phút ngắn ngủ. Trước khi đánh nhau, cô ta căn bản không thấy được bất kể là người nào khi tiếp xúc với kẻ đáng sợ này đều bị ném sang một bên và sau đó còn không đứng dậy nổi.
Đối với cô ta mà nói, Long Phong chính là một người vô cùng đáng sợ, cũng là người mà cô ta sợ hãi nhất.
Long Phong nhìn Hàn Mẫn đang run bần bật như cầy sấy, khẽ lắc lắc đầu.
Dù sao anh ta vẫn đường đường là một đấng nam nhi có tính trượng nghĩa, tuyệt đối không bây giờ ra tay với phụ nữ, dù cho người phụ nữ này có đáng giận như thế nào, nhưng chỉ cần trong tay không tấc sắt thì cũng sẽ không có bất kì sự uy hiếp nào với anh ta, anh ta cũng sẽ không động thủ.
Long Phong quay đầu lại, cuối cùng nhìn thấy Lý công tử bị anh ta ném sang một bên.
Lý công tử này sẽ còn đang giãy dụa mãi mà cũng chưa đứng lên nổi. Long Phong vừa ném gã ra ngoài đã khiến gã hụt hơi, quằn quại trên mặt đất hồi lâu.
Nhìn thấy Long Phong đi về phía mình, Lý công tử trên mặt đột nhiên tỏ ra vô cùng sợ hãi.
Gã còn chưa kịp nói gì, Long Phong liền lập tức xách cổ gã, kéo đến trước mặt Trương Dương.
Ít nhất Long Phong biết gã mới chính là kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện, nên xử lý như thế nào sẽ do Trương Dương định đoạt.
Những người đã cao bay xa chạy lúc này không ai dám quay đầu lại, người có một lá gan hơi lớn hơn một chút thì lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại. Long Phong cũng chú ý tới bọn họ, chỉ có điều chẳng cả muốn đi hỏi.
Những người này đã bỏ chạy rồi nên Long Phong cũng sẽ không đuổi theo bọn họ. Với thực lực của anh ta thì đuổi theo mấy người này hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ có điều có vẻ mất thân phận quá.
Đây đều chỉ là những người bình thường, dù thế nào thì anh ta cũng là một cao thủ có nội công cao cường.
- Chính thằng ranh này đã gọi những người kia đến.
Long Phong kéo Lý công tử đi đến trước mặt Trương Dương, thả gã xuống đất.
Lý công tử lúc này còn đang run lên bần bật, vãi cả nước đái chảy xuống dưới chân. Khi bị Long Phong túm cổ, gã đã không kiềm chế nổi mà không không chế được cả tiểu tiện nữa.
Bọn Thi Nhan và Vương Lộ cũng không nhịn được đưa tay lên bịt mũi. Lúc trước rõ ràng không có mùi gì, sau khi thả gã Lý công tử này ra thì mùi đã nồng lên thấy rõ.
- Đừng…đừng đánh, tôi biết sai rồi, biết sai rồi!
Lý công tử co ro ở đó, người vẫn run lẩy bẩy,cúi gằm mặt nói, giọng nói đứt quãng, nghe có vẻ vô cùng sợ sệt. Cậu công tử được nuông chiều từ bé chưa bao giờ trải qua tình cảnh như thế này.
- Trương Dương, xử lý nó như thế nào đây?
Long Phong ngẩng đầu, hỏi Trương Dương một câu, nếu Trương Dương nói phải xử tử gã thì anh ta sẽ không chút do dự mà chấp hành.
Đây cũng là do Long Phong không hề thay đổi quan niệm đối với người bình thường, bằng không mỗi lần đi theo Trương Dương, anh ta đều đã không một mình chờ ở bên ngoài rồi.
Nhìn Lý công tử rúm ró, đang sợ quá run hết cả người trên mặt đất, Trương Dương khẽ thở dài một cái, nhẹ giọng nói ra:
- Thôi được rồi, dạy cho nó một bài học là được.
- Được!
Long Phong gật đầu lên tiếng, lập tức đá xuống người của Lý công tử một cước nhưng có thể khiến Lý công tử ba tháng nằm ở trên giường bệnh không dậy nổi.
Lý công tử rống lên đau đớn, Trương Dương khẽ lắc lắc đầu, rồi nói với mấy người bên cạnh một tiếng, dẫn mọi người đi vào bên trong.
Lý công tử bị Long Phong đá cho một cước không nhẹ nhưng cũng không đến nỗi mất mạng. Đây chỉ là một bài học nhỏ cho gã mà thôi. Lúc nãy Trương Dương cũng đã nhìn thấy được tất cả nên cũng không hỏi gì thêm.
Gã Lý công tử này rất đáng giận, nhưng tội không đáng chết, có được một bài học như vậy là được rồi.
Long Phong đi lái chiếc xe Mercedes-Benz, bọn Cao Phi đều đi theo Long Phong và leo lên xe. Trương Dương đi lái một chiếc xe khác đến.
Chiếc xe của Long Phong cũng không ngồi được nhiều người như vậy, vừa hay lúc này Vương Lộ đi đến bên chiếc xe của Trương Dương.
Hai chiếc xe, sau khi gặp nhau liền lái ra ngoài. Trên mặt đất của bãi đỗ xe ngầm còn rất nhiều người đang kêu rên thảm thiết. Tuy Long Phong không ra tay quá nặng nhưng những kẻ này vẫn đau đớn một trận ra trò.
Chiếc xe vừa mới lái ra, mười mấu người chạy bên ngoài bãi đỗ xe đến đều nhìn thấy mấy chục người đang nằm la liệt trên mặt đất và kêu rên đau đớn, tất cả đều sững sờ.
Khi những người này còn đang sững sờ thì Trương Dương lái chiếc xe Bugatti, còn có Long Phong lái chiếc xe Mercedes-Benz cũng đã đi ra ngoài.
Nhìn thấy chiếc xe Bugatti của Trương Dương, mọi người cũng đều sửng sốt.
Ngay cả Lý công tử đang luôn miệng kêu la trên mặt đất cũng nhìn theo chiếc xe kia của Trương Dương và ngây ngẩn cả người ra, quên cả kêu đau.
Bugatti là loại xe bán ra với số lượng có hạn, cả Hỗ Hải cũng chỉ có một chiếc, chiếc xe này chính là của Cổ Phương- đại công tử đứng đầu đám công tử ở Hỗ Hải.
Điểm này, đám công tử nhà giàu Hỗ Hải không ai là không biết.
Nhìn thấy Trương Dương lái chiếc Bugatti này, mặt của Lý công tử trong nháy mắt liền đổi thành màu trắng.
Lý công tử ở Hỗ Hải là có chút thế lực nhưng nói trắng ra cũng chỉ là loại công tử nhà giàu hạng hai thôi, nếu gặp chuyện gì cũng chỉ có thể gọi đám bạn bè hư hỏng đến, nghĩ là muốn đánh Trương Dương một trận cho hả giận.
Người như Lý công tử mà nói thì Cổ Phương nhất định là đối tượng mà gã muốn nịnh nợ nhưng không nịnh bợ nổi.
Chiếc xe yêu thích của Cổ Phương lại để cho người khác lái, điều này đủ chứng minh thân phận của người lái xe rồi.
Mặc kệ hắn là ai, có phải người Hỗ Hải hay không thì nhất định cũng có quan hệ rất thân thiết với Cổ Phương, bằng không Cổ Phương không thể nào cho hắn lái chiếc xe yêu quý của mình.
Hiện tại bất kể là Lý công tử hay những kẻ khác đang lăn lộn vật vã trên đất, đều nghĩ như vậy.
Chiếc xe này của Cổ Phương thật sự rất nổi tiếng. Bọn họ đều nghĩ rằng Trương Dương và Cổ Phương có quan hệ rất thân thì Trương Dương mới lái được chiếc xe này. Bọn họ căn bản không biết Cổ Phương đã tặng chiếc xe này cho Trương Dương.
Cũng trách không được bọn họ sẽ nghĩ như vậy vì chuyện Cổ Phương tặng x echo Trương Dương căn bản không truyền ra ngoài.
Chỉ như thế cũng đủ khiến Lý công tử hối hận rồi.
Bạn bè của Cổ Phương, dù có quan hệ như thế nào với Cổ Phương thì cũng không phải là người mà gã dám đắc tội. Nếu nói gã chỉ là loại công tử hạng hai ở Hỗ Hải thì Cổ Phương không nghi ngờ gì chính là công tử ở tầng lớp cao cấp nhất. Chỉ cần một câu nói của y cũng đủ loại bỏ gã.