Thiên Sơn, còn gọi là Tuyết Sơn, vì đỉnh núi Thiên Sơn quanh năm có tuyết, nhìn từ xa một mảng trắng muốt.
Thiên Sơn rất lớn, kéo dài không dứt, toàn bộ chiều dài là km, bên trong dãy núi mênh mông này, cũng có rất nhiều thần thoại truyền thuyết, mỗi truyền thuyết đều mê đắm lòng người.
Đứng dưới Thiên Sơn, và đứng dưới Côn Lôn Sơn, cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Côn Lôn Sơn lớn hơn, tuy nhiên Côn Lôn Sơn có một loại khí chất nội liễm, lúc đến gần Côn Lôn Sơn, cảm giác chỉ như đi vào một dãy núi lớn bình thường.
Nhưng Thiên Sơn thì khác, nhìn từ xa khiến người ta có cảm giác đồ sộ giống như trời đất, sau khi đến gần, cảm giác càng rõ ràng hơn.
Tứ đại thế gia ngàn năm, đều tìm một nơi ẩn cư thích hợp cho gia tộc mình.
Cho dù là Côn Lôn Sơn hay là Thiên Sơn, hay Thục Sơn và Trường Bạch Sơn, đều có điểm đặc sắc riêng. Cũng chỉ có những nơi này, mới có thể khiến những thế gia này kéo dài sự kế thừa.
Thiên Sơn rất lớn, có vô số đỉnh, nhưng nổi tiếng nhất chỉ có mười ba đỉnh.
Bá Vương Phong, là một trong đỉnh đó. Nguồn truyện: Truyện FULL
Bá Vương Phong rất cao, cao nhất là bảy ngàn mét so với mặt nước biển. Toàn bộ núi đều là màu trắng, khi Trương Dương đi tới chân núi như một màu trắng lạnh lùng, khoảng cách tới Bá Vương Phong đã không tới dặm, chút khoảng cách ấy đối với Truy Phong mà nói, chỉ là trong chốc lát.
Cảm thụ được sự khác biệt của Thiên Sơn, mang theo sự vui mừng của việc lĩnh ngộ được năng lực mới, Trương Dương lại vỗ vỗ Truy Phong, Truy Phong lại tung chân, lưng hướng về phía mặt trời, vội vã đi về phía trước.
Bá Vương Phong là một trong mười ba đỉnh, đặc điểm lớn nhất của nơi này chính là dốc thẳng đứng hiểm trở.
Bá Vương Phong rất lớn, nói là một đỉnh núi, chi bằng nói là một dãy núi nhỏ, đỉnh núi này, diện tích khoảng bằng một thị trấn, nhưng môi trường rất kém, toàn bộ Bá Vương Phong đến cả trăm vách núi lớn nhỏ, căn bản không ai muốn tới đây.
ở vùng này, Bá Vương Phong có một biệt danh, tên là đỉnh tử thần.
Là ý nói, vào Bá Vương Phong là giao tính mạng cho tử thần. Nơi này không chỉ có vách núi, còn có rất nhiều cạm bẫy thiên nhiên, hễ không cẩn thận là sẽ để lại tính mạng trong núi.
Mấy ngàn năm nay, có rất nhiều người không tin, đi vào Bá Vương Phong, cuối cùng đi vào mười đi ra không tới một, mỗi người ra, cũng đều không muốn vào lần thứ hai.
Cũng chính bởi điều kiện hiểm nghèo như vậy, mới khiến đỉnh núi này vẫn rất nguyên thủy, cuối cùng bị Hô Diên gia nhìn trúng, trở thành đại bản doanh của họ.
Điều kiện hiểm nghèo như vậy, nhưng đối với họ cũng coi là một sự rèn luyện.
Mười phút sau, Trương Dương đã tới chân Bá Vương Phong, Trương Dương không để Truy Phong tiếp tục đi nhanh, Hô Diên gia ở khu vực xung quanh, động tĩnh quá lớn dễ kinh động đến bọn họ.
Trương Dương không sợ bọn họ, nhưng cũng không muốn tùy tiện gây phiền toái, mục đích lớn nhất hắn tới lần này là tìm tuyết liên ngàn năm.
- Vào núi.
Nhìn dưới chân núi một lúc, Trương Dương mới từ từ nói.
Kiếp trước, Trương Đạo Càn để lại một tấm bản đồ, thể hiện vị trí tuyết liên ngàn năm. Tuyết liên ngàn năm ở một khe sâu ở đỉnh tây bắc của Bá Vương Phong. Khe sâu này tứ phía là vách núi, lúc trước không phải ông hái thuốc không cẩn thận bị ngã, thì đã không tìm thấy tuyết liên ngàn năm.
Lần ngã đó, thiếu chút nữa lấy mạng ông.
Vị trí khe sâu, Trương Dương nhớ rất kĩ, mặc dù đây là lần đầu tiên hắn tới, nhưng vẫn chỉ huy Truy Phong chậm rãi tiếp cận nơi mà hắn muốn đến.
Sự hiểm trở của Bá Vương Phong, đối với Truy Phong mà nói chỉ là trò đùa.
Những hố sâu cạm bẫy người thường không nhìn thấy, Truy Phong nhẹ nhàng bước qua. Nó lớn lên ở Thiên Sơn từ nhỏ, mặc dù nó chưa từng tới Bá Vương Phong này, nhưng những địa hình tương tự như ở đây, thậm chỉ hiểm trở hơn ở đây nó đều đã gặp qua.
Những hoàn cảnh này rất quen thuộc với nó, đi cũng dễ dàng.
Chỉ đi trong núi tầm nửa tiếng, Truy Phong liền tới một vách núi cao tới vài trăm mét. Đứng ở đây, Trương Dương tỏ ra rất vui và bất ngờ, theo những điều Trương Đạo Càn ghi lại, sắp tới nơi có tuyết liên ngàn năm rồi.
Lúc này còn chưa tới trưa, nếu mang theo Long Phong, thêm một ngày nữa phỏng chừng cũng không tới được đây, tốc độ của Truy Phong nhanh hơn với tốc độ của xe ô tô nhiều.
- Truy Phong, Tia Chớp, hai ngươi chờ ở phía trên, ta và Vô Ảnh đi xuống.
Đứng ở cạnh vách núi, Trương Dương nhỏ giọng nói một câu, Truy Phong bực bội đá chân, nhưng cuối cùng cũng gật đầu.
Đây là khe sâu bốn mặt là vách núi, tốc độ của Truy Phong có nhanh đến đâu xuống một chỗ như vậy cũng khó, chỉ có thể chờ ở phía trên, để nó một mình thì sẽ chán, nên để Tia Chớp lại với nó.
Về phần Vô Ảnh, mũi nó rất thính, đương nhiên phải đưa nó đi, có thể tiết kiệm chút thời gian.
Lấy ra phệ long chủy, ôm Vô Ảnh, Trương Dương liền nhảy xuống từ trên vách đá.
Năm đó Trương Đạo Càn vì hái thuốc, đi xuống rất cẩn thận, lúc xuống tới nửa thì dây bị đứt, trực tiếp rớt xuống đáy sâu.
Cũng may phía dưới có mấy cây đại thụ, giảm xóc cho ông, hơn nữa thực lực của ông không yếu, cuối cùng giữ lại được tính mạng.
Tuy nhiên đó là ông, thực lực của Trương Đạo Càn khi đó dù sao cũng chỉ nhị tầng, Trương Dương hiện nay, đã là cường nhân nội kình tứ tầng sơ kì.
Thân mình Trương Dương mau chóng bay xuống, bên tai truyền tới tiếng gió, bay xuống chừng trăm mét, hắn khống chế thân mình tới gần vách đá, phệ long chủy trực tiếp cắm trên vách đá.
Phệ long chủy cắm vào núi đá, trượt xuống mấy mét rồi mới từ từ dừng lại.
Thân mình Trương Dương cũng chầm chậm dừng giữa không trung.
Rút phệ long chủy ra, thân mình Trương Dương hạ xuống lần nữa, sau khi lặp lại vài lần, Trương Dương vào được trong khe sâu.
Đây là một khe nhỏ, diện tích cũng chỉ lớn bằng nửa sân golf, trong hẻm núi còn trồng rất nhiều cây lớn.
Bởi vì bốn bề đều là núi, hoàn cảnh nơi này rất tốt, cây cối đều rất cao lớn, còn có khỉ sống trong các cây đại thụ. Nhìn thấy khách không mời mà đến Trương Dương, không chỉ không sợ hãi gì, chúng còn nhìn một cách tò mò.
Chúng sống ở đây không có thiên địch nào, đương nhiên cũng không phải sợ hãi.
Trương Dương mỉm cười nhìn mấy con khỉ, lập tức đi thẳng về phía trước.
Không cần hắn tìm, Vô Ảnh đã vội vàng kêu lên, đây là biểu hiện của Vô Ảnh sau khi phát hiện bảo bối.
Bộ dạng Vô Ảnh, cũng khiến Trương Dương thoải mái thở hắt ra, điều này chứng tỏ bảo bối đó vẫn còn, bảo bối còn là có được chủ dược, hắn có thể phối ra giải độc thánh đan, loại trừ toàn bộ trầm độc trong cơ thể Trương Khắc Cần.
Vô Ảnh nhảy xuống từ trên người Trương Dương, rất nhanh nhảy về phía trước.
Trương Dương theo sát phía sau, trong khe núi có một chỗ hổng, chỗ hổng giống như đường hầm nối thẳng ra bên ngoài, bên ngoài là một vách núi dốc đứng hơn, to hơn.
Vô Ảnh xuyên qua sơn động, lại trèo lên vách đá, phía ngoài vách núi càng khó đi, tuy nhiên trên tay Trương Dương có chuẩn bị công cụ tốt nên cũng không khó, tiếp tục đi hướng về phía trước.
Phương hướng Vô Ảnh đang đi, cũng giống với ghi chép của Trương Đạo Càn.
Không lâu sau, Vô Ảnh bò tới một cái bình đài ở giữa sườn núi, trên bình đài còn bao trùm một tầng tuyết trắng, bên này là nơi tuyết liên ngàn năm sinh trưởng.
Lên tới bình đài, Trương Dương cũng hoàn toàn yên tâm.
Nếu Vô Ảnh đã dẫn hắn tới đây, vậy chứng tỏ tuyết liên vẫn còn.
Bình đài không lớn, tận cùng bên trong có một ao nhỏ, phía trên sao có mấy lá sen màu xanh, trong thế giới toàn một màu trắng này, thoạt nhìn rất thu hút người ta.
Nhìn môi trường xung quanh, Trương Dương rút cục hiểu được, vì sao người khác không phát hiện ra nơi này, ngay cả người của Hô Diên gia cũng không biết.
Nơi này quá khó tìm, phải thông qua một vách núi bốn bề là núi mới có thể đi vào đây. Còn phải leo trên vách đá rất lâu, nơi này lại rất lạnh, cho dù là chim ưng trên trời cũng rất ít khi tới đây.
Cũng may là hoàn cảnh rất kém, bằng không gốc tuyết liên này sớm đã mất rồi, Trương Dương cũng không còn cơ hội chữa bệnh cho Trương Khắc Cần.
Nước tuyết rất lạnh, Trương Dương trực tiếp nhảy vào trong ao nhỏ, mò được một gốc tuyết liên từ phía dưới.
Lấy ra phệ long chủy, Trương Dương cẩn thận chặt một ít rễ tuyết liên.
Chỉ chặt đi một ít, tuyết liên sẽ không chết, chẳng qua trong vòng trăm năm sẽ không sinh trưởng nên cây tuyết liên, cần hai trăm năm tu dưỡng mới được.
Tuy nói là giảm số lượng của cây tuyết liên, nhưng ít ra tuyết liên còn sống, chỉ cần nơi này không bị người khác phát hiện, thì vẫn sẽ duy trì được cây tuyết liên ngàn năm cung cấp cho Trương gia.
Một ít rễ tuyết liên này, đối với Trương Dương đã đủ rồi.
Cất kĩ rễ tuyết liên, Trương Dương lại hơi do dự nhìn xung quanh, hắn đột nhiên lấy ra một cán cờ trong người, trực tiếp cắm trên vách đá.
Hắn dùng cán cờ, bố trí một thiên môn trận rất nhỏ.
Từ sau khi sử dụng thiên môn trận đối phó với Sở Vân Thiên, Trương Dương luôn chuẩn bị sẵn cán cờ trong người, phòng khi cần dùng.
Trận pháp này vì không có sự hỗ trợ của nội kình, chỉ có tác dụng tạo cảm giác ảo ảnh, nhưng tác dụng mê ảo có thể che dấu tuyết liên ngàn năm bên trong. Như vậy cho dù là ai, tới bình đài này cũng sẽ không phát hiện sự tồn tại của tuyết liên.
Chỉ cần hắn lưu lại phương pháp vào ra trận pháp, hậu nhân của Trương gia có thể tự do ra vào, như vậy càng bảo vệ tốt hơn nơi này.
Như vậy chẳng khác nào, nơi đây đã thành một kho báu của Trương gia.
Nhìn thấy cái ao biến mất, Trương Dương vừa lòng gật đầu, nếu chỉ là che dấu, không cần nội kình, thiên môn trận cũng có thể luôn tồn tại ở đây.
Như vậy không những để người khác không phát hiện, cho dù là linh thú, cũng không phát hiện bảo bối bên trong, trừ phi là chuột tìm bảo vật.
Tuy nhiên chuột tìm bảo vật rất hiếm, thực sự có chuột tìm bảo vật phát hiện tuyết liên này, chỉ có thể là vận may của nó.
Mang theo rễ tuyết liên, Trương Dương nhanh chóng quay lại khe núi, trở lên trên từ khe núi.
- Chít.
Vừa mới đi lên, Tia Chớp và Truy Phong liền bu lại, Tia Chớp còn nhanh chóng kêu lên, hỏi han Trương Dương, có tìm được bảo bối không.
- Lấy được rồi, chúng ta về nhà.
Trương Dương khẽ mỉm cười, trở mình lên ngựa. Tia Chớp rất nhanh nhảy vào lòng Trương Dương, ngây ngốc cười.
Mục đích Trương Dương tới, chúng biết rất rõ, hiện tại Trương Dương tìm được đồ cần tìm rồi, cũng đều rất vui vẻ.
Truy Phong lại hóa thành một bóng trắng, trong nháy mắt đã biến mất ở phương xa.
- A?
Trên một cây đại thụ trong núi, đột nhiên phát ra một tiếng kêu kinh ngạc, bóng dáng một lão nhân từ cây đi ra, đang nhìn Truy Phong chạy như bay ở phía xa.
Nhìn kỹ ông ta, sẽ phát hiện, dưới chân ông giẫm lên một nhánh cây rất nhỏ, nhánh cây nhỏ như vậy, không ngờ có thể đỡ được cả cơ thể ông ta.