Bay nhanh trong rừng, tâm tình của Trương Dương rất dễ chịu.
Lần này thật sự không có lo lắng gì nữa, lấy được tuyết liên một cách thuận lợi, dựa vào tốc độ của Truy Phong, buổi chiều hắn có thể trở về huyện Ba Thập và gặp Long Phong. Nhiều nhất hai ngày, bọn họ có thể về nhà, phối linh dược giải độc cho Trương Khắc Cần.
Giải độc rồi, tất cả nguy cơ của Trương Khắc Cần đều được giải trừ.
Giờ phút này, Trương Dương trong lòng đang rất thoải mái.
- Linh thú thiên mã.
Tứ phía xa, lão nhân đứng trên cành cây mắt đột nhiên hiện lên một tia hàn quang, nhẹ giọng nói.
Trên mặt ông đột nhiên lại cười, tuy nhiên hàn ý càng ngày càng đậm, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn điểm trắng phía xa.
- Không ngờ, không ngờ hắn tới đây, a Tín, lão phu phải báo thù cho con.
Lão nhân miệng khẽ nói, còn chưa dứt lời, bóng dáng ông ta đã biến mất ở phương xa, trong núi chỉ có thể nhìn thấy một bóng mờ, rất nhanh liền hoàn toàn biến mất.
Nếu Trương Dương nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ rất kinh sợ, tốc độ của người này, không ngờ không kém hơn Truy Phong. Phải biết rằng, cho dù là Trương Dương, có tốc độ không thua kém gì cường nhân tứ tầng hậu kì, cũng không sánh bằng tốc độ của Truy Phong.
Đệ nhất linh thú tốc độ của lục địa, tuyệt đối không phải hư danh.
Trương Dương lúc này, còn không biết mình bị người khác theo dõi, tâm tình hắn đang rất sảng khoái, để Truy Phong tùy ý điều khiển tốc độ.
Không bao lâu, bọn họ liền xuống khỏi Bá Vương Phong, đi tới chân núi Thiên Sơn.
Tới chân núi, tốc độ Truy Phong lại chậm hơn, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng phía sau.
Thiên Sơn, là nơi nó sống từ nhỏ, đáng tiếc lần này tới quá gấp, đi cũng gấp.
Nó cũng biết, Trương Dương tới đây là để tìm một thứ rất quan trọng, sau đó mang về cứu người, sẽ không lưu lại đây lâu, nếu không nó đã đưa Trương Dương tới thăm nơi trước đây nó sống, đưa Trương Dương và bọn Tia Chớp đi thăm quê hương của mình.
Trương Dương cũng không thúc giục nói, lấy được tuyết liên, Trương Dương cũng yên tâm, lúc này không gấp lắm nữa.
Trương Dương để mặc Truy Phong đi chầm chậm dưới chân núi, còn mình nhắm mắt lại cảm nhận làn gió mát lạnh ở nơi này.
Đây là một làn gió xuân, hiện tại đã là mùa xuân. Chỉ có điều thời tiết dưới chân núi vẫn lạnh, tuy nhiên thời tiết này không ảnh hưởng gì tới Trương Dương, ngược lại khiến hắn có cảm giác thoải mái.
Khi tâm tình tốt, bất kể hoàn cảnh như nào, cũng sẽ nghĩ theo chiều hướng tốt.
Truy Phong đang đi, đột nhiên đứng lại, ánh mắt xinh đẹp có chút nghi hoặc nhìn phía trước.
Trước mặt là một đồng cỏ thấp, giữa đồng cỏ có một tảng đá rất lớn, có một lão nhân đang ngồi trên tảng đá, trên tay cẩm một đóa hoa dại không biết tên, ngồi đó nhìn họ.
Lão nhân bộ dạng tuổi, tóc hoa râm, râu trắng, hình như lưng còn hơi gù, mắt mờ, ông ta mặc một bộ áo dài xám rất bình thường, y phục này hình như là áo dài thời kì dân quốc, rất cổ quái.
Sau khi Truy Phong dừng lại, Trương Dương cũng chú ý tới lão nhân này.
Chỉ nhìn lão nhân một cái, ánh mắt Trương Dương liền hơi căng thẳng, nội kình toàn thân nổi lên, tập trung tư tưởng đề phòng.
Lão nhân kia thoạt nhìn vô cùng bình thường, nếu gặp trong thành phố, Trương Dương căn bản sẽ không để ý ông ta, chỉ coi ông ta là một lão nhân bình thường.
Nhưng ở đây, bốn phía xung quanh ít nhất hơn mười dặm đều không có người, đột nhiên xuất hiện một lão nhân như vậy, thân mình còn có vẻ quỷ dị.
Điều khiến Trương Dương chú ý là lão nhân kia chỉ mặc một bộ áo dài màu xám. Bây giờ là mùa xuân, chân núi Thiên Sơn lúc này nhiệt độ không khí còn xấp xỉ mức độ. Nếu là người thường mặc bộ áo như vậy, căn bản không chống đỡ được bao lâu, càng không cần nói, là một lão nhân tuổi qua thất tuần.
Nhìn lão nhân kia một hồi, Trương Dương mới chậm rãi nói:
- Ông cụ, sao ông lại ngồi một mình ở đây, có phải ông là người vùng xung quanh không?
Lão nhân này khiến Trương Dương có cảm giác bản năng là không bình thường. Nhưng chod ù hắn nhìn thế nào, lão nhân này cũng có bộ dạng của người bình thường, căn bản không có sự tồn tại của nội kình.
- Phải.
Lão nhân ngẩng đầu, ánh mắt thoạt nhìn hơi vẩn đục, chậm rãi gật đầu.
Trương Dương mày lại nhảy dựng, lại cẩn thận chú ý trang phục của lão nhân, áo dài màu xám rất mỏng, chân cũng đi giày vải bình thường.
Trang phục như vậy, mùa hè mặc thì không sao, lão nhân lớn tuổi, thích trang phục cổ xưa thì cũng dễ hiểu, nhưng dưới chân núi lạnh như này, cho dù buổi trưa cũng chỉ chừng độ, mặc như vậy, sẽ chỉ khiến người khác thấy kì lạ.
- Ông cụ, nhà ông ở đâu, có cần tôi đưa về không?
Trong lòng đầy nghi hoặc, Trương Dương lại hỏi một câu, lão nhân kia đột nhiên mỉm cười, bộ dạng cười của ông ta khiến Trương Dương có chút sợ hãi.
- Lão phu sống ở kia, có phải thật cậu muốn đưa tôi về không?
Lão nhân giơ ngón tay gầy ra, chỉ chỉ phía sau Trương Dương. Trương Dương nhìn lại, sắc mặt lập tức biến đổi, trắng bệch.
Nơi lão nhân chỉ, rõ ràng là Bá Vương Phong mà hắn vừa đi xuống.
- Lão tiên sinh, xin hỏi cao tính đại danh của ông?
Trương Dương lại hỏi, tay hắn bất giác đặt lên hàn tuyền kiếm. Tia Chớp trong lòng Trương Dương cũng chui ra vẻ mặt cảnh giác.
Vô Ảnh và Truy Phong cũng vậy, chúng đều cảm thấy có vấn đề.
- Lão phu họ không cao, tên cũng không lớn, tên lão phu lâu lắm không ai gọi rồi. Nhớ là trước kia gọi Hô Diên Phong, chính là Hô Diên Phong, nói ra thật nhớ quá, ít nhất cả trăm năm rồi, không ai gọi tên nữa.
Lão nhân ngẩng đầu, từ từ nói, lúc nói dường như còn có chút hoài niệm.
Tim Trương Dương như bị búa tạ đập trúng, chấn động mạnh. Trên mặt hắn còn mang theo vẻ khiếp sợ, tay đã nắm chặt lấy chuôi hàn tuyền kiếm.
Hô Diên Phong, cái tên này lần đầu tiên Trương Dương nghe thấy, nhưng chỉ nghe thấy lão nhân này nói ông ta họ Hô Diên, Trương Dương liền hiểu lần này mình gặp phiền toái rồi.
Người của Hô Diên gia, từ nội kình nhất tầng đến nội kình tứ tầng, muốn che dấu tu vi trước mặt Trương Dương căn bản không thể.
Lão nhân còn nói tên ông ta cả trăm năm không ai gọi, điều này chứng tỏ ông ta sống trên trăm năm. Toàn bộ Hô Diên gia, người có thể làm hắn nhìn không được nội kình, lại sống lâu như vậy, hình như chỉ có một.
Lúc này trong lòng Trương Dương thấy rất khổ sở.
Hắn không biết lão già này để ý tới hắn từ lúc nào. Tuy nhiên hắn cũng quá đen đi, toàn bộ Hô Diên gia chỉ có một người khiến hắn phải sợ hãi, không ngờ lại gặp phải ông ta.
- Tiểu tử kia, năm nay cậu mới , phải không. , mà đã là cao thủ tứ tầng sơ kì đỉnh cao, ngay cả Đạt Ma đại sư, Tam phong thái tổ năm đó cũng không bằng. Thật may, thật tốt phúc.
Lão nhân Hô Diên Phong lại cười ha hả nói,. Tuy nhiên Trương Dương chỉ cảm thấy trong lời nói của ông ta có hàn ý lạnh người.
Trương Dương lúc này, đã không phải là trước kia, hai người mà Hô Diên Phong nói hắn biết rõ, Đạt Ma tổ sư, đó là một trong số ít cường nhân đạt ngũ tầng, một đại tông sư, khai sáng Thiếu Lâm nhất phái.
Tam Phong thái tổ là Võ Đang tổ sư tiêng tăm lừng lẫy trong lịch sử, Trương Tam Phong, nổi tiếng trong giới tu luyện. Trương Tam Phong sau tuổi đột phá ngũ tầng, trở thành cấp chí tôn trong thiên địa.
Hai vị này đều là cường nhân ngũ tầng chân chính. Hô Diên Phong so sánh bọn họ và Trương Dương, khác nào cho rằng Trương Dương trong tương lai cũng có tiềm lực không kém họ, còn có thể giỏi hơn.
Đây là một kiểu khen ngợi, nhưng lúc này Trương Dương nghe thấy lời khen này chỉ cảm thấy mất tự nhiên.
- Tiền bối, ông quá khen.
Trương Dương khẽ nói, rốt cục hắn hiểu tại sao mình lại cảm thấy không bình thường.
Lão nhân này, thoạt nhìn rất bình thường, giống như khi hắn nhìn thấy lão tổ tông Trương Bình Lỗ của Trương gia vậy, nếu không làm rõ thân phận, thoạt nhìn giống một người bình thường.
Lúc này Trương Dương cũng hiểu, Hô Diên Phong này chính là người thủ hộ của Hô Diên gia. Chính là người đạt tới tứ tầng đại viên mãn kia.
Hô Diên Phong đột nhiên ngừng cười, nói thẳng:
- Khen quá lời hay không, lão phu rõ nhất, lúc trước nghe nói A Tín chết, nói nó chết trong tay tên nhóc con tuổi, lão phu không tin, nhưng giờ thì tin rồi.
Lúc ông ta nói những lời này, giọng điệu đột nhiên lạnh như băng, ngay cả không khí xung quanh cũng lạnh hơn.
A Tín mà ông ta nói, chính là vị trưởng lão tứ tầng Hô Diên Tín của Hô Diên gia bị chết trong tay Trương Dương. Có một điểm ngay cả người của Hô Diên gia cũng không biết, Hô Diên Tín là chắt của ông ta, là một trong những người có tu vi cao nhất trong số hậu duệ của ông ta.
Thay đổi đột ngột, khiến Trương Dương trong lòng cực kì căng thẳng, không suy nghĩ, Trương Dương vỗ mạnh vào đầu Truy Phong, Truy Phong lập tức xoay người, chạy hướng về phương khác.
Sự đáng sợ của cảnh giới đại viên mãn, Trương Dương đã thấy ở bình nguyên của Long gia.
Trưởng lão Lý gia tứ tầng sơ kì, bị một câu của Trương Bình Lỗ quát lui, sau đó bị thương. Lúc đó hắn đã hiểu được cảnh giới đại viên mãn, cường nhân tứ tầng khó có thể so sánh được.
- Ầm.
Truy Phong vừa chạy, chỗ phía trước bọn họ lập tức xuất hiện một cái hố lớn, Trương Dương hoảng sợ quay đầu lại.
Hắn cảm nhận được cỗ năng lượng khi nãy, vô cùng cường đại. Đây là nội kình ngoại phóng của tứ tầng đại viên mãn, uy lực của nó cao hơn cường nhân tứ tầng bình thường hàng trăm lần.
Trương Dương phóng ra nội kình, có thể đánh gãy cây đại thụ, đánh vỡ tảng đá, nhưng tuyệt đối không thể tạo nên một cái hố lớn như vậy.
Đây quả thực là hố bom của đạn pháo nổ gây ra, vừa sâu vừa lớn.
Thấy Hô Diên Phong không báo câu gì đã trực tiếp động thủ, Trương Dương chạy nhanh hơn, may là ở đây đất bằng phẳng, thích hợp nhất cho Truy Phong phát huy tốc độ của nó.
Lão già không chết kia, thân là người thủ hộ lại muốn đánh lén, thật sự không biết xấu hổ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Muốn chạy, có linh thú thiên mã ngươi cũng chạy không thoát.
Hô Diên Phong một kích chưa trúng, Trương Dương và Truy Phong đã thành một điểm trắng ở phía xa.
Ông ta cười lạnh một cái, thân mình cũng hóa thành một bóng xám, rất nhanh đuổi tới, nhìn từ đằng xa, tốc độ của ông ta không chậm hơn Truy Phong chút nào, thậm chí còn nhanh hơn Truy Phong.
Lúc chạy, một thân năng lượng cường đại của Hô Diên Phong không hề che dấu, cảm nhận được cỗ năng lượng phía sau tới gần, sắc mặt Trương Dương lại biến đổi.
Không cần hắn thúc giục, Truy Phong lại vung chân tăng tốc, Truy Phong rất thông minh, biết lão già này đáng sợ, bây giờ mang hết sức bình sinh ra, không quan tâm phương hướng, chỉ nghĩ chạy thoát đã rồi tính sau.
Một trắng một xám, hai cái bóng, biến mất rất nhanh cùng nhau.