Hai tay siết chặt dưới ống tay áo, Bạch Thiên Hoan cố gắng khống chế tâm tình của mình, không để Hạng Nguyên Hoán nhìn ra đầu mối.
Người học y cần phải tinh thông tâm lý học.
Hạng Nguyên Hoán nhìn bề ngoài có vẻ như là một kẻ quần áo lụa là, nhưng những gì tai nghe mắt thấy hai ngày nay khiến nàng không thể buông lỏng phòng bị với nam nhân này.
Đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng không hề yếu ớt nghênh đón ánh mắt Hạng Nguyên Hoán, trong mắt lộ ra vài phần tinh ranh và dí dỏm:
- Chẳng lẽ nửa tháng trước thế tử gia cùng người khác một đêm phong lưu, ngài cho rằng người đó chính là ta?
- Đêm đó đúng lúc nàng dùng bữa ở Hương Mãn Lâu, sau đó thì không biết tung tích!
Hạng Nguyên Hoán vẫn dán mắt nhìn chằm chằm nàng không tha.
Bạch Thiên Hoan không chút hoang mang giải thích:
- Dùng bữa xong, ta đương nhiên là về Thượng thư phủ rồi.
- Nhưng thị vệ Thượng thư phủ chỉ thấy thiếp thân nha hoàn của nàng là Họa Mi trở về mà không thấy nàng, hơn nữa, nha hoàn của nàng lại hấp ta hấp tấp đi hỏi thăm tung tích của nàng.
- Ờ, dù sao lúc đó ta sắp gả vào Cung thân vương phủ, cô nương chưa xuất giá ra vào nơi hỗn tạp sẽ bị nhà chồng xem thường, để tránh quá công khai nên ta với Họa Mi tách nhau mà đi, ta lặng lẽ vào Phong Viên từ cửa sau, thị vệ cửa trước dĩ nhiên không biết được.
- Nha hoàn trong viện nàng cũng không thấy nàng về phòng!
Hạng Nguyên Hoán quả nhiên là người khôn khéo, xem ra trước kia để tìm nàng hắn đã điều tra rất nhiều.
Bạch Thiên Hoan bật ra một tiếng cười khẽ:
- Lúc nãy không phải đã nói rồi sao, ta là sợ quá công khai, dù sao……..chuyện ta đi Hương Mãn Lâu dùng bữa tối cũng rất ít người biết.
Không thể không nói, Bạch Thiên Hoan trả lời vô cùng hoàn mỹ, trong lời nói không có nửa điểm sơ hở, thậm chí rất hợp tình hợp lý, thoạt nhìn không hề có chút khả nghi nào.
Nhưng chính câu trả lời hoàn mỹ thế này lại càng khiến Hạng Nguyên Hoán nghi ngờ.
Nàng theo bản năng chống đối hắn, lần đầu gặp mặt hắn hoài nghi nàng, nàng cố ý trêu chọc quần áo, còn có mùi thơm trên người nàng khiến hắn có cảm giác quen thuộc, thậm chí là cảm giác ôm nàng cũng giống như nữ nhân đêm đó.
Hạng Nguyên Hoán nâng ly trà trên bàn lên, đặt môi ngay vị trí nàng vừa uống, uống hết nửa ly trà thừa, lại đặt chén về chỗ cũ.
Nàng cau mày đẩy chén trở về, lấy một cái chén trống khác ra, động tác này thể hiện sự chán ghét của nàng.
- Nàng rất chán ghét ta?
- Thế tử gia biết là tốt rồi!
Nàng lười nói lời sáo rỗng với hắn:
- Hơn nửa đêm, thế tử gia và ta cô nam quả nữ ở chung một phòng thực không thích hợp, nếu thế tử gia quan tâm đến an nguy của quận chúa thì mời ra cửa, gian bên phải của đông sương phòng bên cạnh.
- Hoan muội muội có hứng thú đánh cược với ta không?
Đánh cược vừa tốn tiền vừa hại thân.
- Không!
Hạng Nguyên Hoán cười tà tứ:
- Không nghĩa là Hoan muội muội chột dạ, không dám cược với ta!
Ngón tay bấu chặt trong lòng bàn tay, lý trí nhắc nhở nàng, không thể bị kích thích bởi chiêu khích tướng của hắn nhưng trong lòng lại nuốt không trôi khẩu khí này.
- Cược cái gì?
- Cược nữ nhân đêm đó chính là nàng - Hoan muội muội.
Cắn chặt răng ép bản thân trấn định, Bạch Thiên Hoan hơi lộ vẻ tự tin nhếch cằm:
- Thế tử gia thua chắc rồi, mời thế tử gia chuẩn bị mười vạn lượng_____hoàng kim, đích thân đưa đến Thượng thư phủ.
Độ cong khóe môi Hạng Nguyên Hoán càng lớn.
- Nhưng, nếu bổn thế tử thắng thì sao?