Nếu bổn thế tử thắng thì sao?
Mấy chữ này nghe chói tai như vậy.
Lúc vừa nói xong ba chữ ‘cược cái gì’, Bạch Thiên Hoan đã hối hận rồi, bây giờ lời đã thốt ra như bát nước hắt đi, nàng chỉ có thể kiên trì nghênh chiến.
- Sẽ không có kết quả đó, thế tử gia hiện tại muốn đổi ý vẫn còn kịp.
- Nàng muốn bổn thế tử đổi ý như vậy, chẳng lẽ là trong lòng chột dạ?
Nàng lên tiếng phản bác:
- Dĩ nhiên không phải, ta là sợ thế tử gia tiếc mười vạn lượng hoàng kim nên đổi ý thôi!
- Cái này nàng không cần lo, bổn thế tử mà tiếc mười vạn lượng hoàng kim?
Đúng là kẻ phá gia chi tử nhà hào môn mà, đệch!
- Có điều, thế tử gia muốn phân định thắng thua giữa hai ta thế nào?
Đây là chỗ nàng hiếu kỳ nhất, không biết hắn dựa vào đâu mà khẳng định rằng hắn sẽ thắng như vậy.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
- Người bỏ thuốc gài bẫy nàng ở Hương Mãn Lâu lại bỏ thuốc cho ta hôm đó chính là Đinh Viễn Sơn - con trai của Đinh đại tướng quân đương triều, hiện đang xuất chinh bên ngoài, hắn đã viết thư cho ta nói là hai ngày sau sẽ về đến kinh thành, chỉ cần hắn xác nhận ngay trước mặt, dĩ nhiên là có thể phân thắng bại rồi.
Hai tay Bạch Thiên Hoan trong ống tay áo nắm chặt lại.
Nàng suýt chút nữa quên mất chuyện này.
Ban đầu sau khi bị bỏ thuốc, trong cơn mơ mơ màng màng, nàng cảm thấy nam nhân bị mình chà đạp cũng bị bỏ thuốc, phía sau bọn họ còn có một kẻ đầu sỏ_____Đinh Viễn Sơn.
Người mới được triều đình sủng ái gần đây liên tục chinh chiến đại thắng trở về, mức độ oai phong hoàn toàn không kém Đinh đại tướng quân năm đó.
Một nhân vật anh hùng như vậy lại làm bằng hữu với Hạng Nguyên Hoán.
Thấy thần sắc nàng thay đổi, Hạng Nguyên Hoán híp mắt đầy hứng thú.
- Thế nào, sợ rồi à?
- Đương nhiên sợ, có điều, ta sợ chính là Đinh tướng quân và thế tử gia liên hợp ức hiếp một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt như ta thôi!
- Tên đó nổi tiếng chính trực, điểm này nàng không cần lo.
Khóe môi Bạch Thiên Hoan co rút, người chính trực sẽ bỏ thuốc bọn họ? Là bằng hữu của Hạng Nguyên Hoán thì nhất định cũng cá mè một lứa, gần mực thì đen!
Có quỷ mới tin hắn! Nàng phải suy nghĩ đối sách thật tốt mới được.
Bởi vì quá chú tâm suy nghĩ đối sách, nàng đã sơ suất rằng Hạng Nguyên Hoán vẫn chưa nói trừng phạt khi nàng thua.
Đinh Viễn Sơn ở biên quan xa xôi đang chuẩn bị về triều bỗng hắt xì hai cái liên tục.
Phó tướng Lưu Cường quan tâm hỏi:
- Tướng quân, ngài không phải là bị cảm rồi chứ?
Bỏ khôi (khôi: nón sắt của binh lính) trên đầu xuống, Đinh Viễn Sơn sờ sờ mũi, dung nhan tuấn tú hơi có vẻ bộc trực có vài phần mỏi mệt:
- Quãng thời gian này trải qua gió táp mưa sa cũng không bị cảm, ta dễ bệnh thế à? Đại khái là có người mắng ta sau lưng đấy!
- Ngài chỉ huy tác chiến vô cùng tuyệt diệu, bắt được tướng giặc, lại đánh cho quân địch tơi bời hoa lá, các tướng sĩ sùng bái ngài còn không kịp, sao lại mắng ngài?
- Chắc là người trong kinh thành bất mãn với ta nhiều.
Đặc biệt là nửa tháng trước, hắn vừa gài bẫy Hạng Nguyên Hoán xong thì phụng chỉ xuất chinh, e rằng Hạng Nguyên Hoán ngày ngày đều mắng hắn, vừa mắng vừa chờ hắn trở về để chỉnh hắn một trận đây.
- Bọn họ chẳng qua là…………
- Được rồi, đi chuẩn bị việc ngày mai về kinh đi.
- Dạ!
Mình nên suy nghĩ kỹ xem trở về làm sao tránh mặt tên kia.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu như tên kia biết nữ nhân mà mình sắp đặt khai trai cho hắn chính là Bạch Thiên Hoan – một trong kinh thành thập đại mỹ nhân thì hẳn là sẽ vô cùng cảm tạ mình nhỉ?