Đợi tất cả mọi người đều đi hết, Bạch Thiên Hoan mới bình tĩnh đứng dậy nhìn về phía Hạng Nguyên Hoán và Đinh Viễn Sơn.
- Thế tử gia, Đinh tướng quân, chúng ta đến lương đình trong hoa viên ngồi một lát thế nào?
- Hoan muội muội nói đi đâu thì chúng ta đi đó!
Hạng Nguyên Hoán lập tức đứng dậy duỗi cái lưng mệt mỏi, cố ý bước đi loạng choạng phía trước, khi sắp ngã vào người Bạch Thiên Hoan thì nàng kịp thời tránh ra khiến Hạng Nguyên Hoán hơi lảo đảo một tí mới đứng vững được:
- Hoan muội muội, nàng quá vô tình đó, lúc nãy ta suýt ngã mà nàng cũng không đỡ ta!
Quỷ háo sắc!
Đinh Viễn Sơn nhìn không nổi nữa quay đầu đi chỗ khác.
Bạch Thiên Hoan lười nhìn hắn:
- Nếu thế tử gia đi không nổi thì bây giờ ta sẽ sai hai người hầu vào đỡ ngài!
Khóe miệng hắn hơi co quắp:
- Không cần!
Đinh Viễn Sơn cười trộm, Bạch Thiên Hoan đi phía trước, hắn rảnh rỗi vỗ vỗ vai Hạng Nguyên Hoán:
- Ngươi mới đưa cho lục hoàng tử thứ gì vậy?
Hạng Nguyên Hoán sờ sờ mũi, cười híp mắt trả lời bằng bảy chữ:
- Chứng cứ hắn lén nuôi tử sĩ!
Lén nuôi tử sĩ là đại kỵ của triều đình, đặc biệt là hoàng tử, đương kim Hoàng đế là người rất đa nghi, Hạng Nguyên Hoán có thể tóm được chứng cứ kia, khó trách lục hoàng tử lại biến sắc mặt rời đi.
Xích mích giữa Hạng Nguyên Hoán và lục hoàng tử càng ngày càng lớn, hơn nữa………. đều là vì Bạch Thiên Hoan.
Thú vị!
Hoa viên Thượng thư phủ. Đình ngắm cảnh.
Bạch Thiên Hoan, Hạng Nguyên Hoán và Đinh Viễn Sơn lần lượt ngồi xuống, Họa Mi sau khi dâng trà thì lui ra ngoài, Ngưu Quang làm tròn bổn phận canh giữ ở dưới bậc thang.
Đinh Viễn Sơn thức thời nhìn đi nơi khác, bởi hắn cảm thấy sự tồn tại của mình vô cùng bất tiện.
Hôm nay hắn mới vừa vào thành còn chưa tiến cung đã bị Bạch Thiên Hoan ngăn lại uy hiếp một phen; sau đó Hạng Nguyên Hoán tóm được hắn nhưng không hề đề cập đến chuyện đêm nọ, hắn quen biết Hạng Nguyên Hoán đã lâu nên đoán ra được hắn ta đã biết sự thực, nhưng mà…….hắn ta lại muốn chơi với lửa.
Đang suy nghĩ thì hắn nghe được giọng nói nghiêm túc của Hạng Nguyên Hoán.
- Chuyện đêm hôm đó Viễn Sơn đã nói với ta rồi.
Đệch, hắn một chữ cũng không có nói nha.
- Hở? Nếu biết rồi thì phải chăng thế tử gia đã chuẩn bị xong mười vạn lượng hoàng kim?
Hai người bọn họ đánh cược? Mười vạn lượng hoàng kim! Không biết mình có phần hay không nhỉ?
- Mười vạn lượng hoàng kim không phải số nhỏ, nàng dù sao cũng để ta xoay vòng vốn đã.
Đôi con ngươi nàng chớp chớp đầy khôn khéo:
- Xoay vòng vốn cũng phải có kỳ hạn, hơn nữa, thế tử gia nếu đã biết rõ sự thực thì có phải nên cho nhị muội ta một câu trả lời hay không?
Hạng Nguyên Hoán cười ngắm dung nhan mỹ lệ của nàng:
- Gia có một chuyện muốn hỏi nàng.
Lảng sang chuyện khác? Bạch Thiên Hoan cau mày:
- Chuyện gì?
- Tại sao nàng không muốn gả cho ta?
Dọc đường Đinh Viễn Sơn đã nghe kể chuyện giữa Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan mấy ngày nay, hắn cũng rất muốn hóng hớt vấn đề này nên không khỏi dựng thẳng lỗ tai lên.
- Gả cho ngươi có gì tốt?
Bạch Thiên Hoan nâng ly trà lên, ngón tay khẽ mơn trớn hoa văn sứ Thanh Hoa trên ly trà:
- Mẫu phi của tam hoàng tử Tuệ quý phi là tỷ tỷ ruột của Hạng thân vương, Hạng thân vương xuất thân võ tướng cùng Đinh đại tướng quân đương triều lại là bằng hữu sinh tử, thế lực trong triều và trong quân sớm đã khiến Hoàng thượng kiêng kỵ, ta còn muốn sống lâu hơn mấy năm!
Nàng chỉ dùng hai ba câu đã nói ra được tình thế hiện nay của Hạng thân vương phủ, không thể không nói nàng là người vô cùng thông minh, không thích quyền quý, cũng không sợ quyền quý, đây chính là người thích hợp nhất với hắn.
Hạng Nguyên Hoán cong môi cười:
- Nói không sai, thế này đi, chúng ta lại đánh cược, nếu nàng thắng thì ta tính luôn lần đánh cược trước là hai mươi vạn lượng hoàng kim đưa lên, còn nếu ta thắng thì nàng phải đáp ứng với ta một điều kiện, thế nào?
Hai mươi vạn lượng hoàng kim……….
Nàng gần đây mở dây chuyền hiệu thuốc trong kinh thành, đúng lúc đang thiếu tiền, sự mê hoặc này rất lớn.
Đáng cược một lần:
- Được! Đánh cược gì?
Ngón trỏ tay phải của Hạng Nguyên Hoán chỉ về phía vị trí trái tim Bạch Thiên Hoan:
- Tâm!