Bạch Thiên Hoan cau mày nhìn vị trí mà Hạng Nguyên Hoán chỉ, không biết có phải ảo giác hay không mà trong nháy mắt ấy, trái tim của nàng lại đập điên cuồng không thể khống chế.
- Thế tử gia đang nói đùa sao? Tâm thì cược thế nào?
Bạch Thiên Hoan cười trào phúng nhưng ngón tay cầm ly trà lại hơi siết chặt.
- Trong vòng một tháng!
Ánh mắt Hạng Nguyên Hoán dán chặt vào dung nhan mỹ lệ của nàng, không bỏ qua bất kỳ biến hóa nào trên khuôn mặt:
- Nếu nàng không yêu ta chính là ta thua, nhưng………nếu trong vòng một tháng nàng yêu ta chính là ta thắng, nàng sẽ phải đáp ứng với ta một điều kiện!
Bạch Thiên Hoan nhướng mày đầy tự tin:
- Được, trong một tháng này xin thế tử gia chuẩn bị hai mươi vạn lượng hoàng kim cho tốt, đến lúc đó đừng có nói là nhất thời không xoay sở được! Đinh tướng quân phải làm chứng cho ta đấy!
- Ơ, được!
Đinh Viễn Sơn ngây ngốc gật đầu.
Hạng Nguyên Hoán lần này chơi lớn.
Mọi người không hề chú ý đến Bạch Xuân Yến ở một gốc hồng mai trong góc tối lặng lẽ rời đi.
Ra khỏi Thượng thư phủ, Đinh Viễn Sơn vội vã dò hỏi Hạng Nguyên Hoán.
- Chỉ cần ta nói ra nàng ấy chính là nữ nhân đêm nọ, ngươi trực tiếp cho người đến cửa cầu hôn là có thể cưới nàng ấy về, cần gì phải đánh cược?
Mà còn là cược tâm nữa chứ.
Ánh mắt Hạng Nguyên Hoán nghiêm túc chưa từng có.
- Như vậy thì dù nàng ấy gả cho ta cũng không phải là thật lòng, không có lớp quan hệ kia mà nàng ấy thua thì mới là cam tâm tình nguyện.
Khóe môi hắn hơi nhếch lên, thần thái trong mắt đầy tự tin.
Đinh Viễn Sơn thấy biểu cảm của Hạng Nguyên Hoán thì trong lòng vô cùng lo lắng.
Bởi vì……….Hạng Nguyên Hoán thật tâm!
Chiều hôm sau, Hạng Nguyên Hoán từ trong cung về phủ, lễnh thễnh bước vào trong viện của mình, vừa vào phòng ngủ đã ngã người nằm chèm bẹp lên giường, Vương Toàn săn sóc cởi giày cho hắn.
- Thế tử gia, ngài sáng sớm đã ra ngoài sao đến giờ mới về phủ?
Hạng Nguyên Hóan nhắm mắt lầm bầm oán trách:
- Còn không phải tại thái tử sao, cứ lôi kéo ta đánh cờ với hắn, thắng thì không cho ta đi, thua lại nói ta cố ý nhường hắn nên mới kéo dài đến bây giờ.
- Vương phi buổi trưa tới hai lần, quận chúa tới ba lần.
Hạng Nguyên Hoán chợt mở mắt:
- Mẫu phi có phải lại sắp xếp nữ nhân gì đó cho ta xem mắt không?
- Nghe nói là đích trưởng nữ của Lưu đại học sĩ!
Quả nhiên!
Lời Vương Toàn vừa dứt, Hạng Nguyên Hoán thính tai nghe được tiếng nói chuyện từ ngoài viện truyền đến, nghe giọng thì hình như là mẫu phi và muội muội.
- Mẫu phi, nữ nhân họ Lưu kia có gì tốt?
Giọng nói nghiêm túc quen thuộc của Hạng thân vương phi:
- Nữ nhân kia gì chứ, con bé có thể là đại tẩu tương lai của con!
Kỳ thực trong lòng Vương Toàn vẫn luôn nghĩ, Hạng thân vương tính tình nóng nảy và Hạng thân vương phi đoan trang, hiền thục sao lại nuôi ra một nhi tử quần áo lụa là như Hạng Nguyên Hoán?
- Không hay rồi, là mẫu phi và muội muội tới, chúng ta đi cửa sau!
Hạng Nguyên Hoán lóc cóc bò dậy nhảy xuống đất, ngay cả giày cũng quên mang.
- Thế tử gia, ngài chậm chậm chút.
Vương Toàn vội vàng nhặt đôi giày của Hạng Nguyên Hoán trên mặt đất lên, nhanh chóng đi theo sau hắn.
Vừa ra khỏi cửa sau, Vương Toàn tinh mắt trông thấy Họa Mi đi qua đi lại cách đó không xa.
- Ơ, thế tử gia, đây không phải là nha hoàn bên cạnh Bạch cô nương sao?
Nghe giọng của Vương Toàn, Họa Mi lập tức quay đầu lại, thấy hai người họ thì nhào tới như thấy được cứu tinh.
- Thế tử gia, nô tỳ cuối cùng cũng gặp được ngài.
Hạng Nguyên Hoán cau mày lại, trực giác mách bảo có chuyện không hay xảy ra:
- Có phải Hoan muội muội xảy ra chuyện gì không?
Họa Mi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
- Buổi sáng người của Đông cung đến gọi đại tiểu thư, sau đó nô tỳ nhận được tin Ngưu Quang sai người truyền về nói đại tiểu thư gặp nguy hiểm, bảo nô tỳ nhất định phải tìm ngài, thế tử gia, xin ngài nhất định phải cứu đại tiểu thư.
Hạng Nguyên Hoán chợt biến sắc.
Hèn gì thái tử hôm nay cứ lôi kéo mình ở cùng hắn, tên thái tử ngu xuẩn này.
Là Hạ Ất Thần!
- Vương Toàn, lập tức đi tra xem lục hoàng tử hiện đang ở đâu!
- Dạ!
Hạ Ất Thần dám động tới Bạch Thiên Hoan thì hôm nay hắn sẽ huyết tẩy phủ Hoàng tử!