Việc nhà?
Nghe hai chữ này, Đinh Viễn Sơn trong lòng đã hiểu được mấy phần.
Thằng nhãi Hạng Nguyên Hoán e rằng muốn chơi thật rồi, nhưng…………nhìn biểu cảm của Bạch Thiên Hoan thì hai người hình như đang có mâu thuẫn.
Có câu nói rất hay rằng quản cái gì cũng đừng quản việc nhà người ta, nếu không sẽ bị cho là xen vào việc người khác, ngược lại còn rước lấy phiền toái vào người, huống hồ……….là việc nhà của thằng nhãi Hạng Nguyên Hoán này.
Nhận lấy cái khay, Đinh Viễn Sơn bỏ lại một câu sâu xa:
- Nếu đến lúc đó làm không được thì cứ tới tìm ta.
Dứt lời, hắn đổi lấy một ánh mắt càng sắc bén hơn của Hạng Nguyên Hoán.
Dù đã xoay người nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được ánh mắt như lưỡi dao ở sau lưng, hắn vờ như không có việc gì cho đến khi ra khỏi cửa mới cảm thấy ánh mắt kia biến mất.
Hiếm khi hắn có thể thấy Hạng Nguyên Hoán ghen.
Chỉ có điều, vị quận chúa nào đó biết e là sẽ không vui.
Hắn tiện tay đưa cái khay trong tay cho Mã Trung và Mã Lương phía sau:
- Các ngươi đi trước dẫn đường!
- Dạ!
Chờ Đinh Viễn Sơn theo chân Mã Trung, Mã Lương rời đi, Vương Toàn thần bí đưa tới một phong thư.
- Thế tử gia, ở đây có một phong thư, là cửu hoàng tử sai người đưa tới.
- Cửu hoàng tử?
Hạng Nguyên Hoán lười biếng dựa vào ghế dựa, nhìn lướt qua nét chữ trên phong thư, xác định là nét chữ do Hạ Ất Khiêm tự tay viết thì nhìn cũng lười nhìn:
- Người tới nói thế nào?
- Nói cửu hoàng tử nhớ tình bằng hữu với thế tử gia, không nhẫn tâm để thế tử gia và Bạch cô nương bị kẻ xấu hãm hại nên đặc biệt nói cho thế tử gia biết kế hoạch của thái tử điện hạ và lục hoàng tử để thế tử gia và Bạch cô nương có biện pháp đề phòng đúng lúc!
Vương Toàn nói lại lời của người kia không sai một chữ.
Hạng Nguyên Hoán nhướng đuôi chân mày, cúi đầu cười mà không nói.
Bạch Thiên Hoan cũng mang vẻ mặt khinh thường.
Chỉ có Vương Toàn là không biết.
Thật lâu không nghe Hạng Nguyên Hoán trả lời, Vương Toàn dè dặt hỏi:
- Thế tử gia, xem ra cửu hoàng tử thật lòng muốn giúp ngài, ngài có phải………
Hạng Nguyên Hoán quay đầu nhìn về phía Bạch Thiên Hoan, hứng thú chớp mắt vài cái với nàng.
- Hoan muội muội thấy thế nào?
Bạch Thiên Hoan nhún vai.
- Loại chuyện triều đình này, tiểu nữ tử như ta nào có tư cách nghị luận?
Loại chuyện này nàng cũng lười nghị luận.
- Không bảo nàng nghị luận mà chỉ bảo nàng nói thử cách nhìn của nàng mà thôi.
Vì Hạng Nguyên Hoán bức ép lần nữa, Bạch Thiên Hoan mới suy nghĩ rồi nói:
- Phong thư này thoạt nhìn thì là cửu hoàng tử giúp đỡ ngươi, để ngươi tránh khỏi nguy hiểm, nhưng mà………
- Nhưng mà cái gì?
Hạng Nguyên Hoán hứng thú hất cằm ra hiệu nàng tiếp tục.
- Chuyện của hoàng gia, nếu chỉ giúp một bên sẽ trở thành cái đinh trong mắt người khác, huống hồ……….
Bạch Thiên Hoan chỉ đúng chỗ hiểm:
- Nói thẳng ra là âm mưu của thái tử và lục hoàng tử, muốn ngư ông đắc lợi, hẳn là loại người qua cầu rút ván, phong thư này thực quá ngu xuẩn.
Người ngu xuẩn, ắt không thành đại sự, vì một người như vậy thực không đáng.
Hạng Nguyên Hoán hài lòng vỗ tay khen:
- Hoan muội muội và ta có cùng cách nghĩ!
Chợt, Hạng Nguyên Hoán trả thư lại trong tay Vương Toàn.
- Thế tử gia, cái này………
- Đem nó trả lại, nói hai phu thê ta và Hoan muội muội cảm tạ ý tốt của cửu hoàng tử.
- ………..
Khóe môi Bạch Thiên Hoan hơi co rút:
- Ai là hai phu thê với ngươi?