Trước đây Hạng Nguyên Hoán luôn trêu chọc nàng, nàng cũng nhịn, nhưng lần này hắn dùng ba chữ ‘hai phu thê’ khiến nàng không thể nhịn được nữa.
- Hai chúng ta luôn bên nhau, hơn nữa còn ở chung một phòng, trong mắt người khác không phải chính là hai phu thê sao?
Hạng Nguyên Hoán mỉm cười giải thích, ánh mắt đầy hứng thú nhìn biểu cảm tức giận của nàng.
- Hạng đại thế tử, chẳng lẽ ngươi không sợ lời như thế truyền đi rất không công bằng với thê tử tương lai của ngươi sao?
Hắn sờ sờ cằm.
- Chỉ cần hai chúng ta thành thân thì ai dám nói?
Khóe mắt nàng nhướng lên:
- Ta trước kia đã nói, ta không thể nào gả cho ngươi, dù trên đời chỉ còn một nam nhân là ngươi, ta cũng sẽ không gả cho ngươi.
- Đừng nói quá chắc chắn như vậy, cẩn thận sau này tự khiêng đá đập chân mình, còn khiến ta đau lòng!
Nàng dùng sức trừng hắn.
Tên vô lại này không có câu nào nói nghe xuôi tai, nhiều lần trêu chọc nàng, thật sự không quan tâm đến danh tiếng của nàng.
Vương Toàn thấy tình huống không thích hợp, lặng lẽ lui ra ngoài, cách xa chiến trường không khói thuốc súng này để tránh bị chú ý.
Lúc đấu võ mồm với Bạch Thiên Hoan, Hạng Nguyên Hoán từ đầu đến cuối đều không hề hỏi muội muội mà Bạch Thiên Hoan nói mớ là ai, hắn cảm thấy………sau khi hỏi vấn đề này, quan hệ giữa hắn và nàng sẽ thay đổi.
Hắn có dự cảm, sự thay đổi này tuyệt đối không phải điều tốt.
Bên ngoài sân đấu thú.
Sau khi cùng chủ nhân sân đấu thú giải thích một phen, lại đưa ra tên và số bạc đáng kể của Hạng Nguyên Hoán, chủ nhân sân đấu thú cuối cùng cũng sẵn lòng thả Hạng Hân Lạc.
Hai người có bộ dạng gã sai vặt dẫn Hạng Hân Lạc ra ngoài rồi lui trở về.
Mã Trung và Mã Lương thấy Hạng Hân Lạc thì vội tiến lên đón.
- Quận chúa!
Hai người cung kính lui ra phía sau nàng.
Nụ cười của Hạng Hân Lạc sau khi thấy người ngoài cửa thì biến mất.
- Sao lại là huynh?
Hạng Hân Lạc đưa mắt tìm kiếm xung quanh, đầu đường người rất nhiều, nhưng nàng không thấy được người muốn gặp:
- Ca ca đâu?
Đinh Viễn Sơn phớt lờ sự xem nhẹ của Hạng Hân Lạc, phản ứng của nàng vốn nằm trong dự đoán của hắn.
- Nguyên Hoán có chút việc, tạm thời không thể tới đây nên bảo huynh tới trước đón muội, huynh đưa muội về khách điếm trước, đến khi hắn xong việc sẽ đi thăm muội.
Đinh Viễn Sơn mỉm cười an ủi nàng, sắc mặt đầy cưng chìu.
Miệng bất mãn bĩu lên, bật ra một tiếng “hừ” trong mũi.
- Bận?
Hạng Hân Lạc tức giận cắn chặt răng:
- Huynh ấy bận hẹn hò với Bạch Thiên Hoan chứ gì? Cho dù muội muội ruột của mình đang gặp nguy hiểm, huynh ấy cũng không tới cứu mà sai một người ngoài tới!
Người ngoài!
Ánh mắt Đinh Viễn sơn trầm hơn vài phần.
- Lạc Lạc, ca ca muội luôn có một ngày phải thành thân!
- Đủ rồi, không cần huynh nhắc muội!
Hạng Hân Lạc xoay người rời khỏi cửa sân đấu thú, Mã Trung và Mã Lương lập tức đi theo.
Đinh Viễn Sơn đành chịu lắc đầu, lặng lẽ theo phía sau nàng.
Lúc ăn sáng, Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán cùng nhau đến tửu lâu đối diện khách điếm.
Vừa ngồi xuống gọi món thì Ngụy Tử Phong và cửu hoàng tử cũng đúng lúc tiến vào, Ngụy Tử Phong trực tiếp đi đến bàn của Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán.
Ngụy Tử Phong chưa ngồi xuống, Hạng Nguyên Hoán đã nói đùa một câu:
- Súc sinh và tiểu nhân có thể ngồi cùng bàn với ta và Hoan muội muội!