Tới lượt Hạng Nguyên Hoán kinh ngạc, đôi mắt ranh mãnh của hắn đánh giá Bạch Thiên Hoan từ trên xuống dưới.
Không thể không nói, Bạch Thiên Hoan đúng là một mỹ nhân, mỹ nhân hắn đã gặp không ít nhưng rất ít thấy mỹ nhân mà trong mắt có kiêu ngạo và hoang dã giống như ngựa hoang khó thuần phục.
Chỉ nhìn nàng suýt chút nữa bị tính kế nhưng có thể ở thời khắc quan trọng xé tay áo nha hoàn, đẩy kẻ hại nàng xuống bậc thang, còn có thể bất ngờ đâm Bạch đại phu nhân một châm khiến bà ta đột phát chứng bệnh, e rằng trên châm kia có độc.
Làm xong những việc này mà biểu cảm trên mặt nàng vẫn thản nhiên như vậy, ánh mắt vẫn trong trẻo, sáng ngời như vậy.
- Ngươi biết gia?
Hắn không thể không hoài nghi, nữ nhân tối qua chính là nàng.
- Không biết! Chẳng qua, ta vừa thấy vớ của ngài màu vàng sáng, đó là màu trừ vương thất và hoàng thất ra không ai dám dùng.
Bạch Thiên Hoan đưa mắt nhìn về phía ngọc bội đeo bên hông Hạng Nguyên Hoán:
- Hơn nữa, ngọc bội của ngài có chữ ‘Hạng’, hoàng tử hoặc thế tử cỡ tuổi này trong kinh thành mà tên có chữ ‘Hạng’ cũng chỉ có thế tử gia Hạng thân vương phủ.
Hạng Nguyên Hoán cúi đầu nhìn vớ và ngọc bội bên hông của mình thì bừng tỉnh đại ngộ.
- Hóa ra là chúng bán đứng ta!
Hắn tràn đầy hứng thú nhìn Bạch Thiên Hoan:
- Ngươi rất thông minh.
- Đa tạ thế tử gia khen ngợi!
Bạch Thiên Hoan cười lễ độ:
- Thế tử gia nếu tới tìm cha thì cha đang ở tiền viện, thế tử gia đi nhầm chỗ rồi!
Hạng Nguyên Hoán dáng vẻ lười nhác đứng lên, sờ sờ eo nãy giờ dựa có chút đau, đi quanh Hạnh Nhi toàn thân đầy máu trên mặt đất, rồi thong thả ngẩng đầu chống lại tầm mắt của nàng đáp lại:
- Gia hôm nay là đặc biệt tới tìm ngươi.
Mũi nàng bật ra một tiếng cười khẽ nhưng ánh mắt vẫn đạm mạc.
- Tìm ta?
Bạch Thiên Hoan cố ý kéo kéo cổ áo, lộ ra một khoảng da thịt nơi ngực, nơi đó trắng nõn mịn màng, không có bất kỳ nốt ruồi nào, nàng vờ như không thèm để ý đối mắt với hắn:
- Không biết thế tử gia tìm ta có việc gì?
Trong nháy mắt Bạch Thiên Hoan nghịch y phục kia, Hạng Nguyên Hoán chợt cảm thấy trong lòng hoảng hốt, lập tức miệng đắng lưỡi khô.
Nữ nhân này thật lớn mật, ngực nàng ta không hề có nốt ruồi, người tối qua hẳn không phải nàng ta.
Con ngươi chợt sáng, Hạng Nguyên Hoán nhìn nha hoàn trên mặt đất, cố ý dời đi đề tài:
- Bạch đại tiểu thư định xử lý nha hoàn này thế nào?
- Thế tử gia có ý kiến gì hay?
Hạng Nguyên Hoán không chút nghĩ ngợi, rút kiếm bên hông ra đâm một nhát, Hạnh Nhi dưới đất đã tắt thở.
Kiếm tra vào vỏ.
- Bạch đại tiểu thư không cần tạ ơn ta.
Bạch Thiên Hoan cau mày, người này da mặt thật dày, nàng không có ý định tạ ơn hắn.
- Thế tử gia ở Thượng thư phủ giết người, chẳng lẽ không sợ bị chặt đầu?
- Bạch đại tiểu thư đang lo lắng cho ta sao?
Hạng Nguyên Hoán nhếch mi xem thường, bộ dạng cà lơ phất phơ, quả thực khiến người ta không thể nào có thiện cảm.
Bạch Thiên Hoan nhàn nhạt liếc hắn:
- Mạng của ngài liên quan gì đến ta? Ta còn phải tìm người tới xử lý hậu sự của Hạnh Nhi, không ở đây bồi thế tử gia được rồi!
Dứt lời, Bạch Thiên Hoan tao nhã thi lễ với hắn, rồi định đi vòng qua hắn.
Hạng Nguyên Hoán đột nhiên vươn cánh tay cản đường nàng.
Hắn nghiêng đầu cười nhìn gương mặt nghiêng mỹ lệ của nàng, đáy mắt hiện lên vẻ giảo hoạt:
- Bạch đại tiểu thư cần gì phải rời đi gấp như vậy?
Bạch Thiên Hoan lười nhìn hắn, nàng thay đổi phương hướng, định vòng qua người hắn, Hạng Nguyên Hoán cười giễu cợt, đột nhiên đưa tay kéo nàng vào trong ngực.
Cùng lúc đó, Hạng Nguyên Hoán cảm giác được một cây ngân châm đặt ngay cổ họng của hắn, ánh sáng từ ngân châm khúc xạ trong mắt nàng, mang theo hàn quang, tự tin và lạnh nhạt.
- Thế tử gia nếu muốn trêu đùa ta thì e rằng ngài đã tìm nhầm người rồi.