Hạng Nguyên Hoán thích thú nhướng cao mày.
Lần này quả nhiên không uổng công tới Thượng thư phủ, Bạch thượng thư trầm tính, cứng nhắc như vậy mà lại có một nữ nhi thú vị thế này.
- Ngươi muốn giết ta? Ngươi nên biết, ta là thế tử gia Hạng thân vương phủ, nếu ngươi giết ta, thì ngươi……….và cả Thượng thư phủ đều sẽ chôn cùng!
Đối mặt với uy hiếp của Hạng Nguyên Hoán, đôi mắt của Bạch Thiên Hoan híp thành một độ cong xinh đẹp.
- Ta nói muốn giết thế tử gia bao giờ?
Bạch Thiên Hoan đem ngân châm nhích lại gần cổ của hắn thêm mấy phần, trên mặt vẫn nở nụ cười mỹ lệ mê hoặc lòng người:
- Độc trên châm này chỉ khiến thế tử gia nửa đời sau phải nằm trên giường, không thể nào đứng thẳng hay nói chuyện được nữa mà thôi!
Đây e rằng chính là độc mà Bạch Thiên Hoan vừa hạ trên người Bạch đại phu nhân, nữ nhân này quả nhiên ác độc, rất hợp khẩu vị của hắn.
- Bổn thế tử xảy ra chuyện ở Thượng thư phủ, chẳng lẽ ngươi cảm thấy người của Thượng thư phủ có thể thoát khỏi liên can sao?
Bạch Thiên Hoan vô tội chớp chớp mắt, đôi mắt nàng như mang theo ít sương mù nhìn hắn:
- Thế tử gia, nha đầu Thượng thư phủ đắc tội với ngài, ngài giết nàng ta, nhưng không cẩn thận bị va vào đầu, dựa theo đánh giá trong kinh thành hiện tại về ngài, ngài cảm thấy người ngoài sẽ tin ngài hay tin ta? Đáng tiếc là……..
Bạch Thiên Hoan nhìn Hạnh Nhi trên mặt đất, lắc đầu tiếc hận.
- Nhân chứng duy nhất đã bị ngài giết rồi! Hơn nữa ta bây giờ là hôn thê của thế tử gia Cung thân vương phủ! Theo ta được biết, Cung thân vương phủ và Hạng thân vương phủ trước nay luôn bất hòa, Cung thân vương phủ sẽ không nhân cơ hội này đả kích Hạng thân vương phủ sao? Như vậy xem ra, ngài cảm thấy hiện tại phần thắng của ngài nhiều, hay phần thắng của ta nhiều?
Đôi mắt Hạng Nguyên Hoán hứng thú nheo lại.
Tiểu bạch thỏ bề ngoài ôn hòa lại là một con hồ ly giảo hoạt.
Hơn nữa, nàng còn sắp gả cho tên Ngụy Tử Phong kia? Lúc trước nghe nói tên Ngụy Tử Phong một tháng sau sẽ thành thân, không nghĩ đến người mà hắn cưới là Bạch Thiên Hoan.
Con ngươi vừa đảo, Hạng Nguyên Hoán buông lỏng vòng tay quấn quanh eo nàng.
- Bạch đại tiểu thư cần gì nghiêm trọng như vậy, ta chẳng qua là đùa với ngươi thôi.
Bạch Thiên Hoan nở nụ cười xinh đẹp thu hồi ngân châm trên tay, cúi đầu thi lễ:
- Đa tạ thế tử gia.
- Lần này gia đường đột tới, mấy ngày nữa, gia nhất định sẽ tặng ngươi một phần hạ lễ.
- Đa tạ thế tử gia lần nữa!
Tốt nhất là vĩnh viễn không gặp lại!
Bởi vì Hạng Nguyên Hoán là chuồn ra phủ nên không có chuẩn bị xe ngựa, khi trở về, Hạng Nguyên Hoán đi trước, Vương Toàn theo sau.
Từ khi rời khỏi Thượng thư phủ, Vương Toàn phát hiện môi Hạng Nguyên Hoán chưa từng khép lại, ông nghi hoặc trong lòng, không nhịn được hỏi:
- Thế tử gia, chuyện gì mà ngài cao hứng như thế, chẳng lẽ cô nương tối qua chính là Bạch đại tiểu thư?
- Không phải!
Không phải mà cao hứng như vậy?
- Vậy sao ngài vui như thế?
- Sao hả? Ngươi hi vọng gia khóc lóc thảm thiết ngươi mới hài lòng à?
- Dĩ nhiên không phải, tiểu nhân hi vọng ngài ngày nào cũng thật vui vẻ!
Tốt nhất là có thể đừng thích chỉnh ông như vậy là được.
- Gia hôm nay phát hiện một món đồ chơi vô cùng thú vị, trước khi món đồ chơi này trở thành của người khác, gia muốn đoạt nó trước.
- Đoạt thế nào?
Trong đầu Vương Toàn vang lên hồi chuông cảnh báo.
- Ngụy Tử Phong hình như gần đây chuẩn bị thành thân rất rảnh rỗi, đưa tai qua đây, gia muốn ngươi tìm người truyền vài lời cho hắn.
- Dạ!
Vương Toàn đưa tai qua, nghe xong kế hoạch của Hạng Nguyên Hoán thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vẫn may không phải là loại nguy hiểm như leo vách đá hay vào ổ rắn.
Chẳng qua, như vậy đối với đại tiểu thư Thượng thư phủ hình như có chút quá thất đức.
Nghĩ tới thủ đoạn của thế tử gia nhà mình, ông chỉ có thể xin lỗi Bạch đại tiểu thư thôi.