Thần Y Trở Lại

chương 112 để tôi tự tay xử lý nó đã”.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tống Hồng Bân cười lạnh nói: “Tôi đã lập di chúc rồi, bà không được một đồng nào đâu”. Sau đó, ông ta nói với Tame: “Đại sư Tame, xin anh hãy sang ngó con trai tôi, xem còn cứu được nữa không”. Tame đứng yên rồi chợt nói với vợ của Tống Hồng Bân: “Ông ta sắp chết rồi nên không còn giá trị gì nữa. Tôi sẽ giữ bí mật cho bà, nhưng bà phải chia một nửa tài sản của ông ta cho tôi, được không?” Tống Hồng Bân đần mặt ra, sau đó gào lên: “Đại sư Tame, anh nói vậy là sao?” Vợ Tống Hồng Bân như tóm được chiếc phao cứu sinh, lập tức đồng ý ngay: “Được, tôi sẽ chia một nửa tài sản của ông ta cho anh”. Bà ta vừa nói dứt câu thì Tame đã cúi xuống ho khan vài tiếng, Tống Hồng Bân chớt cứng đờ người rồi tắt thở. Thậm chí ông ta còn không biết mình đã chết như thế nào. Vợ Tống Hồng Bân tái mặt, sau đó sợ hãi nhìn người đàn ông Đông Nam Á rồi run giọng nói: “Đại sư, xin anh hãy cứu con trai tôi”. Tame hờ hững nói: “Cứu người thì được, nhưng tôi sẽ thu phí ngoài, giá là một trăm triệu”. Vợ Tống Hồng Bân thầm mắng tên quá vật này đúng là đồ tham lam! Chưa gì đã đòi cả trăm triệu, nhưng bà ta không dám từ chối, mà nói: “Được, một trăm triệu cũng được”. Tame: “Trước khi trả thù cho Chatchai, tôi không thể mất sức được. Bà dẫn tôi đi tìm người tên là Ngô Bình đó, để tôi tự tay xử lý nó đã”. Vợ Tống Hồng Bân vội nói: “Được, tôi sẽ cho người dẫn đại sư đi ngay”. Lúc này, Ngô Bình chưa hề biết nguy hiểm đang đến gần, anh đang luyện Niêm Hoa Chỉ. Anh đã mày mò ra đoạn sau của Niêm Hoa Chỉ rồi, sau đó thi triển kết hợp hai mươi đường chỉ pháp tạo ra sự biến ảo khó lường. Nhưng anh vẫn thấy còn thiếu sót gì đó, càng luyện thì cảm giác ấy càng mãnh liệt. Mãi sau đó, anh mới nhận ra hình như phải đạt đến cảnh giới phóng chân khí ra ngoài thì mới có thể phát huy tối đa thực lực của nó. “Chắc mình cũng sắp đạt đến cảnh giới ấy rồi”, Ngô Bình lẩm bẩm. Hai năm ngồi tù, anh hoàn toàn tịnh tâm, ngoài ăn uống và nghỉ ngơi ra thì chỉ luyện công. Vất vả tu luyện như vậy có hiệu quả ngang với tu luyện ở bên ngoài mười năm, vì vậy anh đã tạo được một nền móng vững chắc. Lúc này, anh khom người đứng dậy, giơ tay vòng qua ngực rồi điều khiển chân khí vận chuyển theo hơi thở. Nửa tiếng sau, chân khí trong người anh chợt ngưng đọng, sau đó nhanh chóng giảm một nửa, nhưng năng lượng lại tăng lên một bậc. Cơ thể anh trống rỗng như sắp ngất xỉu đến nơi, Ngô Bình hoảng sợ, vội vàng ngồi xếp bằng xuống rồi điều hoà hơi thở. Anh tu luyện một mạch đến tối, bấy giờ chân khí trong người mới trở lại như ban đầu. Anh phát hiện chân khí của mình đã dồi dào hơn, nội lực cũng thâm hậu hơn. “Được phết! Vậy là mình có thể phóng chân khí ra ngoài được rồi”. Dứt lời, anh chợt thấy có một luồng sáng nhàn nhạt xuất hiện ngoài cơ thể, đó chính là chân khí của anh.

Tay phải anh thi triển Niêm Hoa Chỉ, khẽ điểm một cái, ba đường chân khí đã phóng ra, đập xuống đá cuội dưới đất, làm đá vỡ tan.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio